2 người vừa ra ngoài 1 đoạn Hạo Hiên nói quên điện thoại ở phòng bác sĩ nên muốn quay lại lấy. Bảo anh chờ nó 1 chút.
Đến lúc nó chạy đến cửa thì cửa phòng đã mở sẵn, Tần Yến đứng gần cửa, cầm điện thoại như chờ nó quay lại.
Đưa điện thoại cho nó liền hỏi.- Cậu có gì muốn nói với tôi?
- Anh biết?
- Điện thoại là cậu cố tình để quên.Hạo Hiên có chút kinh ngạc. Nhưng câu sau của Tần Yến còn làm nó kinh ngạc hơn.
- Số điện thoại của tôi đã lưu trong máy cậu rồi. Có gì cậu có thể liên lạc.
- Điện...điện thoại của tôi cài mật khẩu.
- Tôi nhìn thấy cậu mở.Hạo Hiên ở trong phòng Tần Yến đúng là có mở điện thoại 1 lần. Nhưng cậu ngồi đối diện Tần Yến, theo lí vị bác sĩ này không thể nhìn thấy cậu ấn cái gì được. Chưa nói mật khẩu của cậu dài 18 con số, cậu còn ấn rất nhanh. Lúc đó vị bác sĩ này còn đang nói chuyện với anh nó.
- Không cần ngạc nhiên như thế. Tôi biết tôi rất giỏi.
- Hả?
- Đùa cậu thôi. Có gì cậu muốn nói hiện tại không?Hạo Hiên lúc này mới nhớ mục đích mình để quên điện thoại để quay lại đây.
- Anh tôi bắt đầu mất ngủ nếu tôi đoán không nhầm thì là sau 1 lần tôi bị ngã xuống vách trong 1 lần đi chơi với anh ấy. Khi ấy quan hệ của chúng tôi mới tốt được không lâu.
- Ừm.
- Anh không tò mò tại sao quan hệ của chúng tôi tốt hơn sao?
- Tôi không ép bệnh nhân của mình nói điều họ không muốn. Nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Giống như mật khẩu điện thoại của cậu, cậu không nói nhưng tôi vẫn biết.
- Bác sĩ tâm lý thần kỳ như vậy sao?
- Quan hệ tốt hơn, không phải quan hệ 2 người tốt hơn mà là anh cậu đối với cậu tốt hơn. Còn cậu có lẽ chưa từng ghét anh trai cậu.
- Đ...đúng vậy.
- Cậu nghĩ nguyên nhân mất ngủ của anh trai cậu là do cậu.
- Tôi nghĩ là 1 phần.
- Ừm. 1 phần thì không sai, nhưng phần này không lớn. Cậu nên hiểu 1 điều. Bệnh tâm lí của mỗi người đều xuất phát từ chính bản thân họ. Ngoại cảnh, người bên ngoài có thể tác động. Nhưng nút tự họ thắt, chỉ họ mới có thể cởi ra. Cho nên cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng tự trách hay ôm lỗi về mình. Điều đó đôi khi còn có thể phản tác dụng mà ảnh hưởng xấu đến anh trai cậu đó.
- Tôi...tôi biết rồi.
- Đi đi không anh cậu đợi. Có gì có thể liên hệ với tôi.
- Vâng.Hạo Hiên vừa đi Tần Yến lại nhìn ra lối ngoặt gần đó.
- An đại thiếu gia, có cần tôi chỉ lối tắt ra cổng bệnh viện cho anh không? Có thể ra trước tiểu thiếu gia đó.
An Quân Vũ bước ra. Trong lòng có chút bất an và sợ người trước mặt.
- Anh là ai?
- Bác sĩ tâm lý. Chỉ là trước khi làm bác sĩ tôi làm FBI nên có chút mẫn cảm.Quân Vũ không nói gì nữa. Vừa quay lưng Tần Yến liền nói.
- Em trai anh nhất định sẽ bình an.
- Anh...anh đã biết cái gì?Tần Yến nhẹ cười.
- Nếu anh tin tưởng có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Khi anh thật lòng muốn tôi chữa bệnh cho anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn] Làm anh trai em lần nữa.
LosoweAn Quân Vũ hắn sống gần 30 năm cuộc đời vẫn luôn nghĩ bản thân mình thông minh, tài giỏi. Luôn nghĩ bản thân mình nhìn thấu mọi chuyện. Ngàn tính vạn tính đến cuối cùng lại phát hiện những người hắn luôn nghị kỵ, tính kế đều là những người thật lòng...