Chương 54

670 29 1
                                    

Những người thường sống gần những ngọn núi có tuyết phủ đều biết không nên hét lớn trên sườn núi, bởi vì tuyết đọng trên đỉnh núi không dễ tan, chỗ sườn núi cũng thường xuyên xuất hiện những trận tuyết lở nhỏ, cho nên thương lữ lui tới, mặc dù là cả gia đình, khi đi qua nơi này cũng sẽ nhẹ nhàng đi qua.

Nếu nói mấy tiếng hét lớn của Vương Hổ xem như trải chăn cho tuyết lở, thì tiếng thét này của Đông Quan nghiễm nhiên thành trợ trụ vi ngược.

Ninh Sơ Nhị thẳng đến khi bị Liên Thập Cửu gắt gao bảo vệ lăn xuống khe núi thì còn đang cân nhắc, nếu nàng sau khi hồi kinh không cho Đông Quan đi giày nhỏ, thì thật xin lỗi nàng phải chịu tai vạ này.

Gió tuyết vô tình, lúc ông trời muốn ngươi xui xẻo, ai cũng không tránh được.

Lại nói ngọn núi này tên Long Nham sơn, vì sao gọi là Long Nham?

Bởi vì phía trên có đặc biệt nhiều vách đá nằm ngang, đi ba bước một sơn động, năm bước một hang đá, nếu không phải muốn hồi kinh thì nhất định phải đi đường này, thật sự không có bao nhiêu người nguyện ý đi qua nơi này.

Nhưng mà hiện tại, Ninh Sơ Nhị nên thấy may mắn vì ông trời chọc mấy cái lỗ thủng trên ngọn núi này, bằng không thế tuyết đọng rào rạt nện xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Trận tuyết lở giằng co một khoảng thời gian dài, đợi đến khi bên ngoài không còn động tĩnh nào, cửa động bọn họ nấp cũng bị bịt kín.

Ninh Sơ Nhị không biết tình hình bên ngoài thế nào, chỉ biết huyệt động này cực kỳ lớn, cũng cực kỳ lạnh.

Ánh sáng nhàn nhạt nương theo tuyết đọng chiếu vào, nàng sờ được ngón tay của Liên Thập Cửu.

Lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.

Nàng hoảng loạn vào mặt hắn, cảm thấy bàn tay bên hông dần dần gập lại, cuối cùng áp sát vào người.

“Yên tâm, sẽ không để nàng làm quả phụ đâu.”

Bên tai vẫn là tiếng nói quen thuộc trầm thấp như cũ, có chút mệt mỏi, cũng không biết có bị thương không.

Ninh Sơ Nhị nói, “Chàng có mang mồi lửa, chúng ta nhóm lửa trước đã.”

Thương lữ mỗi ngày đi qua núi Long Nham có số ít, người không kịp xuống núi sẽ tìm một hang đá hoặc sơn động ngủ tạm một đêm, cho nên huyệt động như vậy, hơn phân nửa đều có củi đốt thừa để lại.

Ninh Sơ Nhị mừng thầm mình xem như có mệnh tốt, mới vừa châm hỏa chiết*, đã nhìn thấy một đống củi gỗ.

*: bật lửa, đánh lửa.

Hẳn là hôm qua mới đi, củi chưa bị ẩm, sau khi thử vài lần đã được đống lửa.

Ninh Sơ Nhị hơ bàn tay trên lửa, sau khi xác định ấm rồi mới duỗi tay cởi quần áo Liên Thập Cửu.

“Để ta nhìn xem, bị thương không?”

Khi lăn xuống khe núi, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng hăn hắn kêu rên. Đá cứng rắn như vậy, đụng phải sao có thể không bị thương.

Liên Tiểu Gia lười biếng dựa gần đống lửa.

“Thật muốn nhìn?... Vậy nàng giúp ta cởi đi.”

[Hoàn Edit] Thị lang đại nhân, đừng chạy!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ