chương 1

2K 93 14
                                    

Một ngày đại hôn mệt mỏi gần như đã kết thúc. Cậu trai trẻ ngồi giữa phòng, im lặng như suy nghĩ gì đó.

Người đó... Như thế nào nhỉ? Cả ngày hôm nay tuy luôn bước ngay cạnh sau nhưng cậu chưa hề thấy được gương mặt đó, chỉ biết hắn cao hơn cậu, còn có bóng lưng rất cô độc, điều này là do cậu tự nhận định.

Vì tấm màn che đỏ trước mặt chắn hết tầm nhìn, Nghiêm Hạo Tường chỉ thấy được bàn tay mình đang bám chặt vào lễ phục, cả người cứng đơ vì căng thẳng và lo lắng.

Cậu nghĩ lại trước đây từng nghe qua rất nhiều chuyện tân nương bị bỏ rơi cả đêm tân hôn, ngồi chờ đợi đến sáng cũng không thấy phu quân mình. Nghĩ lại kẻ đó ghét mình như vậy, đêm nay hẳn là không đếm xỉa đến, có khi quên luôn sự tồn tại của mình rồi, còn căng thẳng gì chứ.

Ngồi chờ hết đêm nay, từ ngày mai biết thân biết phận cúi đầu mà sống, cố gắng xoá bỏ sự tồn tại của mình trong mắt người khác, tìm kiếm cuộc sống an yên, nhất định như vậy. Dựa vào một chữ "Nhẫn" để sống đến cuối đời, cố lên, Nghiêm Hạo Tường.

Theo dòng suy nghĩ, cơ thể của cậu cũng thả lỏng hơn. Đêm nay người đó chắc chắn không đến, hắn chán ghét cậu như vậy, đâu cần vì nể chút mặt mũi cậu mà lưu lại nơi này.

Cậu khép hờ mắt vì mệt mỏi, đôi hàng mi rũ xuống, nhịp thở đều đều, vô thức ngồi thiếp đi mà không hay biết.
Cặp nến long phụng từng chút một chảy xuống, ánh sáng le lói thắp sáng một căn phòng cô đơn tĩnh mịch, người tân nương vẫn ngồi lặng yên trên giường, không chút chờ mong cánh cửa trước mặt bật mở.

Thấy khăn che mặt bị gỡ ra, Nghiêm Hạo Tường giật mình thức tỉnh, nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Kẻ này cao hơn cậu một cái đầu, bây giờ cậu đang ngồi nên trông hắn càng có phần uy nghiêm. Gương mặt hắn tiêu sái anh tuấn, có điều lại lạnh băng, ánh mắt có phần chán ghét nhìn cậu.

" con trai của Nghiêm Hạo Đinh? "

Đương nhiên là cậu rồi, dám bước vào đây còn có ai khác sao? Đương nhiên lời này chỉ tự nói trong lòng, cậu gật nhẹ đầu như đáp lời hắn.

"Cảm giác thế nào? "

Không đợi cậu trưng bộ mặt thắc mắc ra, hắn tiếp lời

"Cùng là nam nhân, bổn thái tử thật sự có chút tò mò, mặc lễ phục, đội trang sức điểm thuý trân châu lấp lánh như vậy ngồi chờ làm nương tử của người ta, cảm giác thế nào?"

Cậu biết hắn cố ý nhấn mạnh "nương tử". Cảm giác? Tất nhiên rất khó chịu, đường đường là nam nhân mà bị "gả đi"

Nếu không vì hạnh phúc của nhân dân, cậu nhất định không cam chịu nằm dưới thân nam nhân khác. Đương nhiên, vẫn là nói trong lòng. Cậu chưa muốn bị diệt tộc đâu.

"Thần sẽ cố gắng ngoan ngoãn, không làm phiền Thái tử"

Người kia nhăn mặt, lạnh nhạt phủ nhận câu nói của cậu.

"Sai rồi. "

...

" Nàng phải xưng là thần thiếp! "

[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ