chương 9

582 58 2
                                    

Tuyết bắt đầu rơi. Mùa đông đến rồi.
                     
Nhanh thật, vậy là đã gần một năm cậu, có thể nói là bị giam lỏng, ở đây. Nơi này giống như một chiếc lồng son to lớn tuyệt đẹp với những dãy tường ngăn cách con chim vùng vẫy bên trong và thế giới tự do bên ngoài.
                     
Cậu nhớ thảo nguyên. Cậu nhớ ánh nắng mùa hạ chói chang hắt lên mặt mình, nhớ con bạch mã yêu quý của mình, nhớ những buổi đua ngựa giữa các kỵ sĩ nhiệt huyết, nhớ những buổi chiều rong ruổi trên bãi cỏ xanh mướt và cảm nhận được thế giới gần như vô tận. Cậu nhớ những lễ hội đơn sơ mà ấm áp, âm thanh vui tai từ mấy thứ nhạc cụ chỉ ở nơi cậu mới có. Cậu nhớ sự tự do.
                     
Nếu nói có gì đó thay đổi cho đến lúc này, có lẽ chỉ có mục đích khiến cậu cố gắng tiếp tục sống ngày qua ngày ở nơi ngột ngạt này. Trước đây chỉ có gia đình và nhân dân nơi cậu sinh ra, bây giờ có thêm hình bóng của một người nữa, Lưu Diệu Văn.
                     
Nghiêm Hạo Tường ngồi cạnh lò sưởi, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật tuy đẹp đẽ mà buồn tẻ, mải mê với những nhung nhớ và suy tư. Bàn tay cậu mân mê cái thứ mình vừa đan xong, bỗng nhoẻn miệng cười.
                     
" Ngươi không có gì để nói với ta? "
                     
Hắn kéo cậu lại gần, toả ra loại khí chất bức người, hắn bước lên một bước cậu lại vô thức lùi về sau một bước, không bao lâu đã bị dồn vào góc tường.
                     
Lưu Diệu Văn chống một tay lên tường, hoàn toàn khoá chặt cậu.
                     
Cái tình huống này là cái quái gì?!
                     
Trước đó không lâu, Nghiêm Hạo Tườnh đem thứ mà mình vừa đan được đến chỗ Lưu Diệu Văn. Trời đã vào đông, từng lời ngày ấy Hàn đại nương nói với mình, cậu chưa bao giờ quên, vì thế mới làm... thứ này nên gọi là gì nhỉ, nó làm từ len và cả lông thú, để giữ ấm tay.

Bàn tay của hắn luôn lạnh lẽo, Nghiêm Hạo Tường không thể tưởng tượng ra nó còn lạnh như thế nào nữa với tiết trời thế này.
                     
Khi thấy cậu, ánh mắt Lưu Diệu Văncó hơi ngạc nhiên, nhưng cậu không chắc. Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên cậu chủ động đến tìm hắn, không tính việc đưa điểm tâm đã kết thúc từ vài tháng trước.
                     
" Cho ta? "
                     
Cậu khẽ gật đầu.
                     
" Vì sao? "

" Mùa đông đến rồi, trời rất lạnh, và... và cũng sắp đến sinh thần của người, không phải sao? "
                     
Nhìn qua người đứng sau lưng mình, hắn lên tiếng
                     
" Ngươi ra ngoài trước đi. "
                     
Lý Trọng nghe theo, bước ra ngoài và đóng nhẹ cửa lại. Bên trong chỉ còn lại Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn. Cậu cảm thấy không khí có chút không ổn.

" nếu người thích thì được rồi, thần xin cáo lui. "
                     
Cậu toan bước đi thì bị một lực kéo lại

"Khoan đã"

" Còn việc gì sao Thái tử? "
                     
" Ngươi không có gì để nói với ta? "
                     
Hắn kéo cậu lại gần, toả ra loại khí chất bức người, hắn bước lên một bước cậu lại vô thức lùi về sau một bước, không bao lâu đã bị dồn vào góc tường.

[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ