Cậu cảm nhận được một vật thể gì đó vừa xuyên qua người mình.
Nghiêm Hạo Tường hét lên hai tiếng "Cẩn thận!". Cơn đau truyền đến, lúc lấy lại được một chút ý thức mơ hồ, cậu thấy có gì đó đang thấm ướt y phục mình...
Máu?
" Người đâu? Thích khách!! "
" Nghiêm Hạo Tường? Nghiêm Hạo Tường!! Người đừng ngủ!! "
" Nghiêm Hạo Tường, Hạo Tường..! "
...
Đó là tất cả những gì Nghiêm Hạo Tường nghe được trước khi tất cả tối sầm và hoàn toàn mất đi ý thức
Rất lâu sau đó, Nghiêm Hạo Tường khó khăn mở mắt. Lồng ngực đau nhói từng cơn, cả người gần như vô lực, cổ họng khô khốc. Dần dần lấy lại ý thức và nhớ lại quá khứ, cậu nhớ được bản thân nhạy cảm phát hiện được một mũi tên nhắm vào Lưu Diệu Văn liền không nghĩ gì mà lao đến đỡ, mũi tên nhất định đã trúng ngực, có lẽ không vào tim nên cậu mới còn nằm đây.
Xung quanh không có một ai, cậu cũng không rõ đây là đâu.
Vết thương càng lúc càng đau đớn dữ dội, cậu bấu chặt tay vào vạt áo, nước mắt vô thức rơi, sau đó nhanh chóng trở về tình trạng hôn mê.
Không biết bao lâu sau mới bị tiếng ồn, có lẽ là tiếng cãi vã làm cho tỉnh lại lần nữa, Nghiêm Hạo Tường cố gắng ngồi dậy, nhưng nhích được một chút liền có cảm giác vô cùng thống khổ, vật vã một hồi, mồ hôi chảy đầy trên trán.Cậu nghiến răng, dùng hết sức bình sinh cuối cùng cũng gượng dậy được. Giường được kê ở gần cửa, cậu giữ nguyên tư thế, nghỉ một chút, sau đó nhích dần về phía cửa. Mỗi lần di chuyển một chút là một lần vô cùng đau đớn.
Nghiêm Hạo Tường nhích đến gần cửa để nghe ngóng, vẫn cách cửa một khoảng nhưng đã nghe rõ hơn một chút. Quả thật là tiếng cãi vã, còn là cãi vã rất lớn.
Hai giọng nói đều vô cùng quen thuộc. Lưu Diệu Văn và mẫu hậu của hắn. Tại sao lại cãi nhau? Cậu nhớ lại một tháng nay vẫn nghe mấy tin bát quái là họ có bất hoà, nhưng dòng dõi hoàng tộc và khí chất cao quý của Hoàng hậu tuyệt đối không thể cho phép bà làm ra loại chuyện mất mặt này.Lưu Diệu Văn lại là người trầm tĩnh, chưa bao giờ thấy hắn nổi giận hay đau buồn. Chắc chắn là có chuyện lớn rồi.
" Nghịch tử! Là ai đã nuôi nấng ngươi hơn mười năm nay, ngươi chẳng lẽ không có chút biết ơn? Ngày đó ta lại không hề đề phòng, ngươi thì ra lại ra tay với con của ta, bây giờ còn ra tay với ta! "
Trong một lúc lâu không nghe động tĩnh gì. Nghiêm Hạo Tường lại nhích đến một chút, nghe một tiếng hừ lạnh.
" Một mạng Lương thị đổi lấy một mạng Kim thân vương, một án oan bỏ độc của Lương thị đổi lấy một án oan giết Thái tử. Cách nuôi dạy một đứa trẻ như huấn luyện một con thú mà bà gọi là "công ơn dưỡng dục", ta cũng trả bà bằng cách giữ lại cái ngôi Hoàng hậu này cho bà rồi, ta không hề nợ bà, hiểu chưa? "
Hắn cố tình kéo dài âm cuối, câu nói đầy sự khinh bỉ.
" Ngươi hay lắm, hay lắm. Ngươi từ khi nào biết những chuyện này? Và ngươi rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện? Mai quý phi, Dung tần, Thục phi đều có liên quan, có phải ngươi cũng ra tay với họ? Kế hoạch của ngươi từ đầu đến cuối là như thế nào? "
"Từ năm bảy tuổi thì đã biết hết những sự thật kinh tởm này. Ta cứu Kim thân vương, giúp đỡ hắn vài lần, bà liền đưa ta về làm con thừa tự để sau này lợi dụng, đừng nghĩ ta không biết. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, cả việc làm sao Kim thân vương rơi xuống nước đúng lúc ta đi ngang qua, làm sao hắn nói mấy lời ngu ngốc để bị phụ hoàng chỉnh và ta có cơ hội nói giúp hắn. Nhờ sự "phối hợp tốt" của bà, ta thuận lợi giở trò với ngựa của cậu ta, trên đường đi săn bắn liền gặp nạn. "
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi.
FanfictionChuyển ver. Đã có sự đồng ý của tác giả. 24.08.2022