chương 28

556 42 0
                                    

" Ây ây, Hoàng tổ mẫu à, bọn con là nam nhân, căn bản cũng không thể có hài tử, mấy chuyện đó không quan trọng, không cần thiết đâu..."

Nghiêm Hạo Tường bối rối, khua tay múa chân loạn xạ.

Thật ra vẫn tại vị Hoàng quý phi thì chưa được gọi hai tiếng "tổ mẫu", nhưng Thái hoàng thái hậu yêu cầu, đương nhiên phải tuân theo.

Người hôm nay sao lại hỏi mấy cái chuyện như thế này, thật là...

"Nam nhân thì nam nhân, trong cuộc sống cũng phải... Ừm con nghĩ xem, con thấy không cần nhưng Hoàng thượng thì chưa chắc đâu"

Bà thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này tuy nói mười tám tuổi nhưng tuổi thật cũng hai mươi tám rồi, những chuyện thế này nói đến còn mặt mũi đỏ lựng, nhất quyết xua tay không cần.

Lại nghĩ, cháu của ai gia hẳn phải chịu khổ rồi, trước mặt mà không "ăn" được...

Nghiêm Hạo Tường lại đối với câu nói vừa rồi thật sự suy nghĩ nghiêm túc. Từ lúc cậu đồng ý tiếp nhận hắn đến bây giờ đã qua ba năm, hắn đương nhiên cũng phải suy nghĩ đến...

Hắn năm nay cũng ba mươi rồi không phải sao? Người đàn ông ba mươi tuổi thủ thân như ngọc, nghĩ thôi cũng thấy...

Thật ra hắn có từng khéo léo đề xuất qua chuyện này với cậu, nhưng Nghiêm Hạo Tường một mực từ chối, Lưu Diệu Văn cũng vì vậy không nhắc lại nữa.

Nhưng Hoàng tổ mẫu lại nói với cậu không ổn không ổn, cứ như thế sẽ không giữ được phu quân.

Cái này...

Nghiêm Hạo Tường cố gắng xoay chuyển đề tài nói chuyện, bối rối nhìn lơ đãng xung quanh, không phát hiện nét cười nguy hiểm của lão bà bên cạnh.

" Hoàng tổ mẫu, Tiểu Tường, đi dạo sao?"

Lưu Diệu Văn từ xa bước đến, cười rạng rỡ nhìn hai người.

Tự đánh giá bản thân, không có tiền đồ, vừa thấy nương tử nửa phần uy nghiêm đều không còn.

Phải cao lãnh, phải lạnh lùng, phải thật khí thế mới đúng chứ...

" Ai gia đi từ sáng đến giờ cũng mệt rồi, không phiền Hoàng thượng dắt nương tử đi, ta về cùng Hạ Lâm là được"

Thái hoàng thái hậu mỉm cười, rồi cùng vị Hạ cô cô bên cạnh xoay đi.

Cái gì mà "nương tử", bổn cung là "phu quân", là "phu quân"!!

Nghiêm Hạo Tường nghĩ, đầu kéo đến một tầng hắc tuyến.

" Sao thế nương tử, mặt lại xịu ra thế kia?"

Lưu Diệu Văn cười ranh mãnh, cố tình bắt chước theo cách gọi của Hoàng tổ mẫu.

"Ngài còn nói?"

Nghiêm Hạo Tường lườm hắn.

"Còn không phải gọi là 'nương tử'? Em cũng là nam nhân, chỉ vì em nhỏ tuổi hơn ngài thôi à?"

" Hờ, được rồi phu quân, em chính là phu quân, chúng ta mau về"

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay của cái tên hống hách trước mặt. Để xem lúc tôi "ăn" em, còn hất mặt xưng phu quân được hay không.

Nghĩ đến chuyện đó xong liền nhếch miệng cười.

Con hổ giấy ngốc nghếch nào đó vẫn còn đắc ý lắm, nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến một đầu tà ý của người kia, vui vẻ bước theo.

" Mà thật ra đến bây giờ trẫm vẫn chưa biết Hoàng tổ mẫu từ khi nào nhận ra em là Nghiêm Hạo Tường "

Hắn vừa hỏi vừa giúp người đối diện thắt lại dây áo choàng.

" hình như còn trước cả ngài cơ!! "

[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ