chương 20

556 46 0
                                    


Lưu Diệu Văn nhận thức được bản thân đối với Nghiêm Hạo Tường có một loại tình cảm đặc biệt, nhưng hắn hy vọng tuyệt đối không phải là tình yêu.

Trước đây hắn luôn mặc cảm bản thân không có mẹ, cũng không có ai thân thiết bên cạnh, không có ai quan trọng trong cuộc đời, cảm thấy cuộc sống vô nghĩa.

Nhưng sau này nghĩ lại, đó là điều kiện tốt nhất mà hắn có được. Hắn không cần phải bảo vệ ai, lo lắng cho ai, không sợ bị lợi dụng, phản bội, hắn có thể hạ thủ không lưu tình vì đối thủ không thể dùng người thân mà đe doạ hắn. Và vì không có, nên không sợ cảm giác mất đi.

Nếu Lưu Diệu Văn yêu ai, người đó sẽ là nhược điểm của hắn. Hắn không muốn, và cũng không thể có nhược điểm.

Kế hoạch của hắn là một kế hoạch hoàn mỹ, trong đó yếu tố quan trọng vẫn là chính bản thân hắn phải hoàn mỹ, không có thiếu sót, không có nhược điểm, không có mối đe doạ.

Không thể yêu.

Cây bút trên tay Lưu Diệu Văn rơi 'cạch' xuống bàn, vẩy vài giọt mực lên trang giấy trắng vẫn chưa viết một chữ nào làm cắt ngang dòng suy tư của hắn. Tay hắn vừa run.

Mùa đông. Mùa đông là mùa hắn sinh ra, cũng là mùa mà hắn ghét nhất. Những trận sốt rét kinh hoàng, những ngày dễ bị ngất đi bất cứ lúc nào, hắn không bao giờ có thể quên được.

Sau này dù tình trạng đỡ hơn, nhưng cứ đông đến là cả người luôn yếu đi nhiều, như vừa nãy, cả cây bút cũng vì run tay mà rơi xuống. Hắn vô thức chà xát hai bàn tay vào nhau, nhưng cơ bản đôi tay của hắn chưa bao giờ ấm lên được.

" Thái tử, có Thái tử phi cầu kiến. "

Đây hẳn là câu nói làm hắn dễ chịu nhất trong ngày, không hiểu vì điều gì mà sự xuất hiện ngay bây giờ của người này khiến tâm tình hắn đang vô cùng tệ hại, vì những rối ren của tình cảm và chính cơ thể yếu ớt đáng hận của bản thân, trở nên tốt hơn hẳn.

Dù được báo trước nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không thoát khỏi có chút ngạc nhiên khi Nghiêm Hạo Tường thật sự đến, còn đem theo thứ gì đó.

Không tính việc đưa điểm tâm đã bị bỏ bê từ lâu, đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động đến gặp hắn. Người đó hơi cúi đầu, đưa thứ đồ mình đang cầm đến trước mặt hắn.

" Cho ta? "

Cậu ấy không nói, chỉ khẽ gật đầu, gương mặt có hơi ửng đỏ.

Đem đồ đến cho hắn? Cái này hẳn là thứ giữ ấm tay, nhưng thường chỉ có nữ nhân mới dùng.

Có điều cái mà Nghiêm Hạo Tường đem đến là làm bằng lông thú, màu sẫm, trông thuận mắt hơn, nói chung nam nhân cũng có thể miễn cưỡng sử dụng được.

Thái tử phi đem đồ dâng cho Thái tử thì không có vấn đề gì đi, nhưng người này lại là người vẫn luôn một mực xa cách hắn, không thể không cảm thấy kỳ lạ.

" Vì sao?"

" Mùa đông đến rồi, trời rất lạnh, và... và cũng sắp đến sinh thần của người, không phải sao? "

Sinh thần. Đúng, sinh thần của hắn đúng thật là vào mùa đông đáng ghét này. Yến tiệc cho sinh thần của hắn là những bữa ăn nhạt nhẽo và sáo rỗng.

Sinh thần năm bảy tuổi là bước ngoặt của cuộc đời hắn. Đối với hắn ngày này không có một chút vui vẻ.

Bình thường người khác tặng quà sinh thần đều là lễ vật quý giá, làm rất long trọng, trên dưới kinh thành đều biết rõ ai tặng thứ gì, cơ bản không phải chúc mừng mà là khoe mẽ và nịnh hót.

[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ