" Không cần đa tạ ta. Đùa giỡn với ngươi rất vui. "
Không khí ấm áp và sự cảm động trong phút chốc gần như không còn nữa. Nghiêm Hạo Tường cảm thấy lời nói đó có chút khó hiểu, ngơ ngẩn nhìn hắn, chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng đẹp vừa được Lưu Diệu Văn thêu dệt nên." Ta diễn xuất tốt như vậy, ngươi có được một chút cảm động, ta có một chút niềm vui, không phải vẹn cả đôi đường sao? Không cần khách khí nói lời đa tạ. "
" ... "
" Ngươi không phải thật sự nghĩ ta xem ngươi là nương tử chứ? Không chỉ rất yếu đuối mà còn rất dễ lừa gạt, thật sự ngươi rất ngu ngốc đó. Thế mà cũng muốn làm Thái tử phi? "
Nghiêm Hạo Tường tự cuộn tay thành nắm đấm, cấu móng tay vào bàn tay của mình để ngăn mình run rẩy, trái tim đau nhói từng cơn. Nước mắt cố gắng kiềm chế không nổi rơi xuống, chảy dài trên má."Đừng khóc, ta sẽ đau lòng lắm đó"
Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn quệt nước mắt trên mặt cậu, Nghiêm Hạo Tường quay đầu né tránh, đưa đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn Lưu Diệu Văn.
" Được, không đùa với ngươi nữa. "
Cậu nhìn biểu cảm của Lưu Diệu Văn, hắn nhếch mép cười, biểu tình đùa cợt còn có chút khinh bỉ viết hết lên mặt. Đúng, như vậy mới là hắn. Sao cậu lại trong khoảnh khắc mà quên đi, đây mới là bản chất của tên Thái tử này.Đêm nay hắn đến, một lần đấm một lần xoa, sau đó cho cậu một nhát dao chí mạng khi cậu mềm lòng nhất. Tại sao lúc nãy lại ngu ngốc mà tin hắn chứ?
Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười tự giễu.
Không khí im lặng bao trùm không được bao lâu thì Lưu Diệu Văn tiếp tục lên tiếng:" Ngươi biết các huynh đệ của ta chứ? "
" Đại...đại hoàng tử, Kim thân vương, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử... "
Cách đây một tuần Nghiêm Hạo Tường mới biết mình bị gả đi, thật sự vẫn chưa tìm hiểu nhiều về Thiên triều. Chỉ biết có sáu vị hoàng tử, hắn là thứ tư, vị Ngũ hoàng tử chưa đầy một tuổi và Kim thân vương đã mất, Đại hoàng tử bị đem đi làm con thừa tự từ lâu, Tam hoàng tử có vẻ cuộc sống cũng chẳng có gì tốt đẹp hơn, là trục xuất khỏi dòng tộc hay xử chết.
Cậu không biết, nhưng có vẻ cũng không còn tiền đồ gì rồi. Chỉ có Lục hoàng tử sinh sau Ngũ hoàng tử một tháng thì vẫn sống tốt, hiện tại đã mười lăm tuổi. Nhưng tại sao hắn lại hỏi vậy? Vì lễ nghĩa sao? Không giống.
" Những người ngươi kể ngoại trừ Lục đệ đều là một tay ta đẩy đến đường cùng. "
Hắn nói ra vô cùng thản nhiên, nhẹ như không.
" Người...người... "
Mặc kệ "nương tử" đang tự ôm lấy mình kinh ngạc, Lưu Diệu Văn vẫn giữ nguyên biểu tình lúc nãy, như thể mấy mạng người chẳng khác gì mạng của mấy con thú mà hắn săn.
"Để leo lên vị trí này, chỉ có kẻ ngu mới nghĩ là nhờ vào may mắn"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi.
FanfictionChuyển ver. Đã có sự đồng ý của tác giả. 24.08.2022