Chất giọng trầm khàn cùng với vẻ ôn nhu hiếm gặp khiến cậu cảm thấy trái tim mình như hẫng đi một nhịp, trong một khoảnh khắc.
Khi cậu chưa kịp thoát ra khỏi đống ngổn ngang trong lòng mình thì đã bắt kịp một tín hiệu từ Lưu Diệu Văn hắn mấp máy môi. Cậu đọc được khẩu hình miệng,
Là "d-i-ễ-n-k-ị-c-h"
Quên mất, hôm qua hắn đã dặn dò rồi.
" Đi thôi. "
Hắn nắm lấy tay cậu, vẫn là bàn tay lạnh lẽo đó, nhưng lại có một dòng ấm áp truyền thẳng vào tim Nghiêm Hạo Tường.
Lưu Diệu Văn mỉm cười, lần đầu tiên hắn cười dịu dàng như vậy, Nghiêm Hạo Tường từ bao giờ đã khắc sâu hình ảnh đó vào trong tâm trí.
Thật đẹp.
Nghiêm Hạo Tường bối rối bước theo hắn, cảm giác mình lơ lửng đâu đó trên không trung.
Giống như cách đây hai tháng vậy, tuy không xa hoa bằng nhưng hôn lễ của Lục hoàng tử vẫn vô cùng hoành tráng, so với một người lớn lên ở thảo nguyên và chỉ mới thấy được những lễ thành hôn sơ sài đơn giản như cậu.
Đúng là như Lưu Diệu Văn dự đoán từ trước, đôi phu thê chính thức kia không được để ý đến nhiều như cậu và hắn - một đôi "phu-phu" kỳ lạ với những lời đồn về mối quan hệ lạnh nhạt, bất hoà. Cảm giác rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình khiến Nghiêm Hạo Tường cảm thấy ngột ngạt. Những ánh mắt như soi mói cậu từng chân tơ kẽ tóc, khiến cậu khẽ rùng mình.
Lưu Diệu Văn vươn tay sang vén lọn tóc loà xoà trước mặt cậu, khẽ thì thầm "Đừng sợ"
Tuy chỉ đơn gian hai chữ, nhưng câu nói ấy giúp cậu yên tâm hơn nhiều.
Hôm nay Nghiêm Hạo Tường được hưởng mọi loại đặc ân mà cậu từng nghĩ cả đời cũng không có được từ Lưu Diệu Văn. Là được hắn gắp thức ăn cho cậu, tự tay choàng áo thêm cho cậu, lâu lâu lại nắm lấy bàn tay cậu...
Từng lời nói hiếm hoi, từng cử chỉ ôn nhu, từng nét cười dịu dàng của hắn, cậu đều vô thức cảm thấy ấm áp.
Lần đầu tiên, hắn ôn nhu với cậu mà không phũ phàng ngay sau đó.
Lần đầu tiên, hắn cười với cậu một nụ cười dễ nhìn đến vậy - giống như nụ cười thuần khiết đẹp đẽ mà Hàn đại nương từng nhắc đến.
Lần đầu tiên, hắn đến tận chỗ cậu không phải để dặn dò, không phải để trách mắng.
Lần đầu tiên, cậu và hắn tay trong tay bước đi. Kể cả ở hôn lễ, cậu cũng chỉ được bước sau hắn. Lần đầu tiên, hắn chăm sóc cậu từng chút như một đứa trẻ. Trong một ngày, lại có nhiều điều đầu tiên đến vậy.
Nhưng tiệc tàn, kịch cũng hạ màn.
Hết ngày hôm đó, mối quan hệ giữa họ trở lại đúng vị trí của nó, vô cùng xa cách. Chỉ có điều khác lạ là trái tim của Nghiêm Hạo Tường đã nhộn nhạo. Cậu cười tự giễu chính suy nghĩ của bản thân mình
"giá mà ngày nào cũng là đại lễ"...
Ba tháng sau đó trôi qua, mỗi khi đến một dịp lễ nào đó, Nghiêm Hạo Tường đều vô cùng trông đợi. Dù là diễn kịch, dù là hư ảo, dù mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, nhưng cậu lại buông thả mình, cho phép bản thân lạc lối trong giấc mơ tuyệt mỹ được thêu dệt đó. Cậu trông đợi điều gì? Có lẽ là một chút nuông chiều từ hắn để an ủi sự cô đơn của bản thân?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi.
FanfictionChuyển ver. Đã có sự đồng ý của tác giả. 24.08.2022