chương 12

573 55 5
                                    

Nghiêm Hạo Tường không biết bản thân nên vui hay nên buồn. Tâm trạng của cậu bây giờ có lẽ viết thành sách cũng được, là một mớ hỗn độn rối rắm, không biết nên diễn tả như thế nào.
                     

Vệ tỷ tỷ là người cậu vô cùng yêu thương, kính trọng và cũng là người gắn kết với cậu nhất trong mười lăm năm ở thảo nguyên, và bây giờ vẫn là người chị mà cậu san sẻ nhiều nhất, đáng lý ra cậu phải vì tỷ ấy mà chúc mừng.

Nhưng vấn đề ở đây là, Lưu Diệu Văn là người mà Nghiêm Hạo Tường yêu. Giữa hai người họ từ bây giờ không chỉ là phu thê trên danh nghĩa, không chỉ là vui vẻ bên nhau, mà còn có một mối liên kết đặc biệt không thể tách rời...
                     

Thứ mà cậu không thể nào có được.

                     
Khẽ thở dài, Nghiêm Hạo Tường nhìn từng giọt mưa rơi não nề trước cửa. Mùa mưa năm nay đến sớm hơn một chút nhỉ?

            
" Sao tỷ lại đến đây? Mau ngồi đã rồi nói. A Mãn, dâng trà! "

Nghiêm Hạo Tường thấy người kia đến liền vội kéo ghế, đỡ Vệ Gia Mẫn vào trong.

                     
" Tỷ sẽ dọn đến đây ở?!"

Nghiêm Hạo Tường có chút không tin điều mình vừa nghe.

" À thật ra, việc này... Đúng ra ta nên nói trước với đệ, thật xin lỗi. Là do ta có thai, cảm giác luôn không an tâm, đệ lại là người chu toàn, am hiểu, nên ta mới xin phép..."

                     
" Không, tỷ đừng hiểu lầm, đệ chỉ là có chút bất ngờ. Ở đây chưa chuẩn bị gì, đệ cũng là nam nhân nên mọi thứ có hơi... không phù hợp với tỷ lắm. Đệ sẽ cho người sắp xếp lại ngay đây, gian phòng chính cứ để cho tỷ, đệ tuỳ tiện ở một chỗ khác là được. Có lẽ khoảng hai canh giờ là sắp xếp được thôi. "

Vệ Gia Mẫn nói một tiếng đa tạ.

                    
" Đừng khách sáo. Mà tỷ đã ăn gì chưa? Tỷ có đang muốn ăn món gì không, ta tự tay làm cho tỷ? "

" Phù dung cao. Bánh phù dung đệ làm là ngon nhất trên đời. "

                     
Bánh phù dung đệ làm là ngon nhất trên đời.

                     
Vệ Gia Mẫn mỉm cười với cậu, một nụ cười vô cùng ấm áp và chân thành. Nghiêm Hạo Tường vì nụ cười này mà tự trách bản thân ích kỷ. Nàng luôn thật tâm xem mình là Lý đệ ngoan ngoãn, bản thân lại đi ganh tị hơn thua với nàng, thật là ấu trĩ.
                     

" Sau này tỷ muốn ăn gì ta đều làm cho tỷ, được không? "

" Lâu lắm rồi không được ăn món do đệ làm, ta cũng rất muốn thử xem tay nghề đệ thế nào rồi. "

                     
Tuy vui vui vẻ vẻ, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn thấy ánh mắt của Vệ Gia Mẫn có chút...ưu tư? Như thể nàng đang suy nghĩ điều gì khó khăn lắm.

                     
Có lẽ là tâm trạng của nữ nhân khi mang thai, mẹ của cậu từng nói nữ nhân mang thai tâm tình vô cùng phức tạp. Cậu nghĩ mình vẫn nên tìm cơ hội nói chuyện chia sẻ cùng nàng nhiều hơn, để nàng có thể thoải mái một chút.

[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ