chương 23

593 50 1
                                    


Sau đúng một ngày, toàn bộ thông tin về Khương Hạo Tường đã được đặt trên bàn ở thư phòng của Lưu Diệu Văn vẫn là Lý Trọng làm việc linh hoạt.

Khương Đại Thành cứu được một đứa trẻ, phát hiện nó bị vất ở bên đường năm tám tuổi. Khi hỏi, đứa trẻ cái gì cũng không nhớ không biết, chỉ nói tên là Hạo Tường, vì vậy mà có tên Khương Hạo Tường, trở thành con nuôi của nhà họ Khương, được nuôi nấng đến tận bây giờ.

Nhà họ Khương có hai con trai, sau đó cưu mang thêm đứa trẻ này, bây giờ thì đưa nó vào kinh thành. Thì ra là nuôi con cũng có chỗ để lợi dụng. Họ muốn củng cố quyền lực, lại không muốn mất hai đứa con trai.

Cuối cùng quả thật ngoài cái tên và chuyện A Mãn sau khi xuất cung đến Khương gia làm việc, tìm mãi cũng không thấy Khương Hạo Tường có liên hệ gì khác với Nghiêm Hạo Tường

Chắc hẳn tất cả chẳng qua chỉ là trùng hợp?

Khương gia có thế lực không tồi, vì thế Khương Hạo Tường cũng được chọn, chức vị tạm thời là Khương quý nhân. Lưu Diệu Văn vốn không quản đến hậu cung, cũng vì không có dịp gặp lại mà gần như lãng quên mối lưu tâm chiều mưa đó.

Một tháng sau.

" Lâu rồi mới thấy con có thời gian rảnh rỗi đến thăm ai gia, mau ngồi. "

Lưu Diệu Văn mỉm cười đáp lại, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện người có vẻ ngoài trông như đứa trẻ đã gặp khoảng một tháng trước-Khương Hạo Tường-đang đứng bên cạnh Thái hoàng thái hậu.

Sao cậu lại ở đây?"

"À, chuyện cũng dài, hôm nọ ai gia không mang theo cung nữ, người già cả đi đứng không cẩn thận suýt thì vấp ngã, cũng may có tiểu tử này đến đỡ kịp, sẵn tiện để nó về đây hầu chuyện ta một chút, không ngờ nói chuyện cảm thấy rất hợp, nên thường gọi nó đến đây, vì con lâu rồi không đến chỗ ai gia nên không biết"

Trong lúc bà nói, Khương Hạo Tường liên tục nhìn xuống, hơi mím môi, nhíu nhẹ mi tâm.

Nói chuyện với Thái hoàng thái hậu rất hợp.

Thái hoàng thái hậu ngồi ghế, đón lấy chén trà từ Hạ Lâm.

"Ta từng nói với con mình vốn bị đau nhức chân tuổi già, mấy lão thái y có bốc thuốc nhưng không thuyên giảm mấy, không ngờ vô tình nói với Khương quý nhân, liền được tiểu tử này nói cho một bài thuốc dùng lá ngải cứu trắng cho muối rồi đổ nước nóng lên chườm mỗi ngày, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, đúng là tài giỏi. Con xem thật là trùng hợp"

Bà mỉm cười hiền hậu, vẻ mặt rất vừa ý.

"Con chỉ là tuỳ tiện nhớ lại một bài thuốc từng nghe, vì lúc nhỏ con thường mắc tình trạng như thế, thật sự không dám nhận mình tài giỏi như người tán thưởng"

Khương Hạo Tường mỉm cười, nét mặt có một chút khó xử, nhưng hắn chắc chắn người này bối rối không phải do được khen.

Lưu Diệu Văn cảm thấy hơi kỳ lạ, Khương Hạo Tường trước năm tám tuổi không nhớ gì, sau này là con nuôi của một gia đình quyền thế, tại sao lại biết bài thuốc dân gian, chưa kể đau nhức chân thường là bệnh tuổi già, đứa trẻ này mới mười lăm tuổi tại sao lại có thể "thường mắc"?

Hiểu rõ về thuốc.

Sau đó, Thái hoàng thái hậu còn đề cập đến việc Khương quý nhân pha trà rất ngon.

nhưng người đó chối đây đẩy là bản thân không biết làm, đều là nhờ Hạ Lâm dạy cho, lần pha trà cho Thái hoàng thái hậu là lần đầu tiên học pha trà, vì là nam nhân nên chưa từng được dạy qua trước đó.

[ Văn Nghiêm Văn ] Thái tử phi! người trở lại rồi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ