Chương 24: Hào ném trăm vạn một tranh kỳ thạch

1.9K 236 8
                                    

Cố Phù Du tính toán trong lòng, linh thạch mà nàng tích góp từ xưa cũng khoảng tám mươi vạn, cộng với linh thạch có được do bán đan dược ở Ẩm Tuyết Trai, tổng cộng là một trăm linh tám vạn.

Cố Phù Du thử nói: "Sáu mươi vạn?"

Dư Đông Thăng nói: "Bảy mươi vạn."

"Bảy mươi lăm vạn."

Dư Đông Thăng liếc liếc nàng, nói: "Một trăm vạn."

Cố Phù Du cắn răng: "Một trăm linh năm vạn."

Dư Đông Thăng cười nhạo một tiếng: "Một trăm mười vạn."

Cố Phù Du lại lần nữa đánh giá Dư Đông Thăng. Dư Đông Thăng tay phải cầm một cây khô mộc trượng, đầu trượng là một viên tinh thạch, điêu khắc đầu của một lão nhân đang cười. Có thể thấy được địa vị của người này ở Vạn Dược Các không thấp, chỉ cần nhìn vào viên tinh thạch này, hắn có thể lấy ra không chỉ là một trăm mười vạn.

Cố Phù Du rốt cuộc không giàu nứt đố đổ vách như hắn, nàng lùi lại bên cạnh Chung Mị Sơ, nghiêng đầu ghé vào tai nàng, thấp giọng nói: "Chung sư tỷ, tảng đá kia đáng cái giá này sao?"

Chung Mị Sơ nói: "Ừm."

Bưu lão bản cũng không ngờ khối nguyên thạch này có thể lên giá cao như thế, cười đến phát run: "Tam tiểu thư, người còn muốn tăng giá không."

Cố Phù Du cau mày không có đồng ý. Bưu lão bản nhìn ra trên người nàng có lẽ không có mang theo nhiều linh thạch như vậy, liền cười nói: "Tam tiểu thư cũng biết quy tắc lấy vật đổi vật ở nơi này của chúng ta, nếu như trong tay tam tiểu thư không có đủ linh thạch cũng có thể dùng thứ khác để tính linh thạch, ôi, ta thấy linh thú bên cạnh tam tiểu thư không tệ, thần tư uy vũ, thể trạng hùng tráng, nếu tam tiểu thư muốn đổi..."

Móng vuốt của A Phúc đạp xuống một bước, lang mục thâm thúy, răng nanh sâm bạch, gầm nhẹ một tiếng, một cơn gió tanh thổi loạn bảng hiệu bên cạnh.

Bưu lão bản lùi về phía sau, cười nói: "Linh thú này của tam tiểu thư tính khí đúng là rất lớn, sợ là khó thuần phục, không dễ nuôi..."

Cố Phù Du nhìn sang A Phúc. A Phúc cảm giác được Cố Phù Du đang nhìn nó, vừa quay đầu lại đối mặt với ánh mắt của Cố Phù Du, nó còn thật sự cho rằng Cố Phù Du ghét bỏ nó ăn nhiều, không nghe lời, muốn bán nó. 

A Phúc vừa ngẩng đầu, mồm mép chạm ở dưới cằm Cố Phù Du, liếm mặt nàng một cách bừa bãi, kêu ô ô, phàm là có thể nói một câu, lúc này nó nhất định muốn nói "ta rất ngoan".

Bưu lão bản nói: "Tam tiểu thư, nếu người không bán, vậy nguyên thạch này ta liền cho..."

Cố Phù Du bị A Phúc quậy một hồi, bỗng nhiên suy nghĩ lóe lên, nhớ tới một vật, nói: "Đợi đã!"

Cố Phù Du tóm lấy gáy của A Phúc, nhấc nó ra, lấy ra một món đồ từ trong túi trữ vật bên thắt lưng, đưa nó cho Bưu lão bản: "Bưu lão bản, ngươi xem thứ này giá bao nhiêu tiền?"

Bưu lão bản hai mắt mở to: "Úi, thịt Địa Tàng!"

Thứ này chính là một miếng thịt Địa Tàng mà Cố Phù Du kéo xuống ở bên mép Địa Tàng, vẫn luôn không biết xử lý như thế nào cho hợp lý, cho nên để tới bây giờ.

[BHTT - EDIT] [Hoàn] Kiến Long - Thái Dương KhuẩnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ