- Nói sự thật...
.
.
.Tiêu Chiến nằm trên sô pha nhìn ra ngoài trời u ám, cậu cảm thấy rất lo lắng với những suy nghĩ trong đầu
Chuyện ông bà ngoại cùng mẹ cậu lên Bắc Kinh quả thật Tiêu Chiến đã có kiểm chứng, cậu gọi điện về quê nhiều lần không gặp, Tiêu Chiến lo lắng có gọi điện thoại cho người quen ở dưới quê qua kiểm tra nhà của cậu thì được thông báo ông bà ngoại cùng mẹ của cậu đã đi đâu mấy ngày hôm nay chưa thấy về. Cửa nhà đóng kín không thể vào trong
Tiêu Chiến thật sự sợ hãi, cậu đã gọi điện cho ba Tiêu cùng chị Khánh Vân, cuối cùng vẫn có thể nghe được giọng nói của ông bà ngoại cùng mẹ của mình từ hai người bọn họ
Tiêu Chiến có cố gắng suy nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra tại sao Tiêu gia lại có thể áp dụng thủ đoạn này lên người cậu kia chứ. Tiêu Chiến biết phải làm sao đây? Cậu thật sự hết cách rồi
Trong tài khoản có bao nhiêu tiền, Tiêu Chiến cũng đều rút ra toàn bộ chỉ để giao cho ba Tiêu giải quyết bớt nợ nần, nhưng như thế vẫn chưa đủ, còn lời đe dọa áp đặt mình của chị Khánh Vân nữa, cậu phải làm sao mới phải đây
Mà số tiền đó cậu đã tự tiện quyết định rút ra không hề cho Vương tiên sinh biết, trong lòng có bao nhiêu lo lăng cùng xấu hổ
Hay là cứ kể thật với Vương tiên sinh, may ra anh ấy còn có thể giúp mình vượt qua mọi chuyện
Đang ngồi miên man suy nghĩ, Vương Nhất Bác từ bao giờ đã ngồi bên cạnh Tiêu Chiến mà cậu không biết. Hắn đưa tay kéo Tiêu Chiến áp vào lồng ngực mình khẽ lên tiếng
- Có chuyện gì làm cho em lo lắng sao?
Tiêu Chiến bất ngờ rơi vào cái ôm ấm áp của Vương Nhất Bác, bao nhiêu suy nghĩ nặng lòng đều vì cái ôm này mà tan biến, cậu quay đầu dụi dụi vào lồng ngực hắn nhỏ giọng
- Vương tiên sinh, em có thể nhờ anh chút chuyện được không?
- Có chuyện gì em cứ nói, anh sẽ có cách giúp em
Tiêu Chiến cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, lúc này cậu mới dốc hết can đảm lên tiếng tâm sự với Vương Nhất Bác. Mặc kệ cứ nói ra tất cả, chuyện như thế nào thì cứ tính sau vậy
- Vương tiên sinh, thật ra em biết được chuyện anh rút vốn kinh doanh ở công ty nhà em rồi
- Ừm, thật sự là như vậy?
- Anh có thể nào nể tình em, đầu tư lại cho công ty của ba em không? Vì việc rút vốn của anh lần này mà công ty nhà em lại lâm vào cảnh khốn đốn
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn người trong lòng đang dẩu môi kể khổ, hắn không kiềm chế được mà bật lên tiếng cười khẽ
- Thật ra chuyện ba em nhờ vả em như thế nào anh đều biết hết, thế nhưng anh đã ngồi yên chờ đợi để xem em sẽ giải quyết như thế nào. Cuối cùng em vẫn chọn cách nói hết mọi chuyện cho anh nghe, anh thật sự rất vui có biết không?
- Vậy anh sẽ giúp gia đình em nữa không?
- A Chiến, anh thực sự rút vốn vì không hài lòng với cách làm việc của tập thể Công ty Tiêu gia, chứ không vì vấn đề nào khác cả. Nếu như em mở miệng nhờ vả anh vậy thì cứ tin tưởng ở anh có được không?
BẠN ĐANG ĐỌC
(BJYX - END) Bác Sĩ Trái Tim
FanficVương Nhất Bác × Tiêu Chiến Thể loại hiện đại - ngọt sủng - Sinh tử văn - Có H - Kết He Fic chỉ là trí tưởng tượng của tui xin đừng re-up hoặc chuyển Ver. cảm ơn ạ!