Chương 1
Ngày đầu tiên đi học sau kì nghỉ trời mưa tầm tã, bạn cùng phòng Jung Hoseok đều là người tỉnh ngoài, không kịp lên trường nên đã xin vắng, chỉ còn một mình Jung Hoseok vẫn ngây ngô tới trường đi học.
Kim Namjoon vốn dĩ cũng muốn xin nghỉ. Hắn học không tồi, nhưng lại rất lười biếng, nghĩ thầm thời tiết như thế này không ở nhà chơi game mà vẫn mạo hiểm bị ướt như chuột lột đến trường thì không phải mọt sách cũng là đồ đần.
Sự thật chứng minh, vẫn có một tên ngốc ngoan ngoãn lên lớp.
Khi Kim Namjoon gọi điện cho Jung Hoseok, Jung Hoseok đã ngồi trên xe đi được nửa đường.
Trong điện thoại, hắn gào to với Jung Hoseok: "Em bị ngốc hả? Em còn không rõ thể chất của mình nữa sao? Đã hay bị bệnh như vậy rồi mà còn muốn tới lăn lộn?"
Jung Hoseok ở bên kia điện thoại rụt đầu rụt cổ, thành thật khai báo với Kim Namjoon: "Em có mặc áo mưa, giày đi mưa, còn mang theo ô nữa nên không sao đâu."
"Không sao cái rắm!" Bên kia Kim Namjoon vang lên một trận leng keng ầm ầm, một lát sau hắn mới nói: "Em đợi chút, anh không tìm thấy giày...... Giờ anh qua chỗ em liền, em chờ anh. Jung Hoseok, nếu em mà bị cảm, tối nay anh nhất định sẽ thao em không xuống giường được, em có nghe thấy không?"
Jung Hoseok bị dọa đến hốt hoảng áp chặt điện thoại vào tai, mặt đỏ bừng nhắc nhở Kim Namjoon: "Em đang ở trên xe, anh nói nhỏ chút......"
Kim Namjoon thấp giọng cười cười, Jung Hoseok nghe được lỗ tai đều như bị điện giật.
Kim Namjoon nói: "Ông xã lập tức đến ngay. Em ở ký túc xá ngoan ngoãn chờ ông xã, nhé?"
Jung Hoseok quả thực bị dọa muốn khóc, cậu cuống quít ấn nút giảm âm lượng, ai ngờ âm thanh lại càng ngày càng lớn hơn, đang lúc luống cuống tay chân liền nghe thấy Kim Namjoon tự xưng là ông xã...
Thật vất vả mới giảm được âm lượng, Jung Hoseok nhìn sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ, trong lòng có vài phần mong chờ, cậu nho nhỏ "Dạ" một tiếng.
Kim Namjoon cười cười, vừa định cúp máy đi tìm giày, sớm chút đến gặp đồ ngốc nhà mình.
Kết quả lại nghe thấy bên kia đầu điện thoại Jung Hoseok mềm mại nói: "Vậy anh tới nhanh nhé." Nói rồi cúp điện thoại.
Kim Namjoon:...... Không muốn đi giày, muốn trực tiếp bay qua đó, làm sao bây giờ?
***
Mặc dù mưa rất to nhưng trường học vẫn như cũ duy trì lớp học buổi tối.
Khi Kim Namjoon đến nơi, nhận được tin nhắn của Jung Hoseok nói là cậu chờ hắn ở trong phòng học.
Kim Namjoon nhanh chóng dặn dò Jung Hoseok đừng để bị mưa xối ướt, mặc nhiều quần áo, hắn sẽ lập tức đến ngay.
Jung Hoseok cảm thấy Kim Namjoon quả thực giống y hệt mẹ cậu, nhưng cậu cũng rõ ràng thể chất của mình -- bởi vì sinh non nên rất dễ bị bệnh, da cũng trắng hơn hẳn người bình thường, chiều cao thì miễn cưỡng coi là 1m78 đi.
Thực giống một đứa con gái.
Rất lâu trước đây Jung Hoseok từng lo lắng Kim Namjoon đồng ý ở bên cậu có phải là bởi vì cậu giống con gái hay không? Dù sao tắt đèn rồi thì ai mà chẳng giống nhau? Jung Hoseok lại là tự đưa mình tới cửa, Kim Namjoon cũng liền thuận nước đẩy thuyền.