CHAP 210. TRỪNG PHẠT

71 0 0
                                    

🐢 Khi Tiêu Chiến trở về nhà Anh vội vàng, điên cuồng tắm rửa thật sạch sẽ, tẩy đi như vết ố trên cơ thể mình, nhìn vào trong gương một thân ảnh tàn tệ quần áo rách bươm không còn chỗ nào lành lặn, mái tóc bù xù kể cả đôi môi kia bị tên đại ca gặm nhấm cắn mạnh đến bật máu, nơi gương mặt trắng nõn là những cái tát in rõ từng nốt tay của tên đại ca, từng đợt từng đợt ráng vào thật mạnh. Trời mùa đông thời tiết lạnh thấu xương thấu thịt nhưng Anh bằng lòng ngâm người trong nước lạnh, thà để bản thân chết đi chứ không bao giờ đem theo những vết ô uế xấu hổ ấy dòng dã cả cuộc đời. Tấm thân bị nhục nhã bị cưỡng bức như vậy gột rửa bao giờ cho phai.

Cũng thật may vừa nãy Vương Nhất Bác đã đến kịp nếu không chính bản thân chàng trai đã mang thêm một cái thai ngoài ý muốn với hắn ta, Anh kinh tởm lắm, cảm thấy bản thân mình bẩn vô cùng rõ ràng cả đời này chỉ muốn lần đầu tiên trao cho Cậu, muốn bản thân mình chỉ thuộc về một mình Vương Nhất Bác nhưng đâu ngờ rằng ngày hôm nay là bị cưỡng bức, bị chúng trà đạp bắt ép Anh phải tuân theo ý hắn.

" Hức... hức".

Anh thả trôi người trong bồn tắm nước lạnh, chính vì điều đó làm cơ thể ngày càng tím tái,  Tiêu Chiến cho dù làm mọi cách khác nhau nhưng không thể nào làm mất đi được những dấu hôn ở trên cổ,  Anh nhớ lại lúc đấy một mình Cậu lao ra đối đầu với bọn chúng chỉ vì bảo vệ mình, Vương Nhất Bác cũng bị vô số vết thương vào gương mặt nhưng vì một mực bảo vệ người kia đến nên Cậu mới ra nông nỗi như thế, Nhất Bác không để cho Anh bị tổn thương, Cậu tận tình cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài bao bọc Tiêu Chiến, ôm Anh vào lòng để trấn an, lúc đó chàng trai cảm nhận rõ được sự ấm áp của thiếu niên mang tới, thực sự rất muốn ở cạnh Cậu, thực sự muốn Cậu biết mình về nhà nhưng bản thân đã bị cưỡng bức như vậy mà chính Vương Nhất Bác còn nhìn thấy Anh đi bọn chúng đè xuống làn đường, chiếc áo trên cơ thể cũng bị rũ bỏ xuống đất, thân thể ngọc ngà giữ gìn suốt 29 năm vì thế mà bại lộ trước mắt mấy tên bặm trợn khiến Tiêu Chiến  càng xấu hổ.

Anh cản thấy bản thân mình không xứng để Cậu động vào, không xứng để Vương Nhất Bác bác tôn trọng thế nên Tiêu Chiến nên vùng ra rời đi càng sớm càng tốt, từ nay trở đi coi như Anh đã mất tất cả, vất vả giữ gìn suốt 29 năm để cho một người nhưng bây giờ đâu còn nữa. Vương Nhất Bác yêu thương, tôn trọng Anh, bao bọc bảo vệ Tiêu Chiến là vậy đấy nhưng chàng trai cảm thấy bản thân mình không còn xứng nữa rồi.

Tiêu Chiến là đang tự dằn vặt bản thân  nhưng về phía bên Nhất Bác chính là một màu tăm tối, gió đông gào thét, xé nát không trung, phá gió lao đi, quất roi đầu tiên trên lưng của Cậu, trời đất dường như về đêm, Vương Nhất Bác ngã quỵ xuống đất, áo vải Vương gia chất liệu dù có tốt đến mấy cũng không qua nổi một roi của Vương Lão Gia,   trên lưng áo của Cậu đã rách một đường dài từ bả vai xuống tận thắt lưng, mép áo con có tia lửa cháy xém đỏ rực chưa kịp tắt đen, máu dần dần thấm lên áo dập tắt ánh lửa bén nhọn chói mắt.

" Mang nó qua đây". Vương Khải Nhân nổi giận đến mức không còn phân biệt nhã chính.

Hai người đem Vương Nhất Bác đến trước mặt Vương Lão Gia, đá gối buộc Cậu phải quỳ xuống.

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ