CHAP 206. TĨNH LẶNG

66 0 0
                                    

🐢 Sang đến ngày thứ hai chân của Cậu cũng không thể đi được, làm việc gì hay đi đến đâu cũng phải ngồi xe lăn, ở bên cạnh luôn có Vương Hạo Hiên chăm lo từng đi từng tí, nhìn thấy y Vương Nhất Bác lập tức hắt hủi đuổi ra ngoài, giờ đây người Cậu cần là Anh, là Tiêu Chiến chứ không phải là những kẻ phiền phức lắm chuyện như y, Vương Hạo Hiên biết Nhất Bác đang kích động, vừa mới ốm dậy mà đã tức tốc muốn chạy đi tìm Anh là điều hoàn toàn không thể, bàn chân bị thương nhiễm trùng nặng ngày ngày phải sát trùng băng bó thật kỹ lưỡng, đôi bàn tay sứt sát, máu thi nhau chảy ra, bị thương nặng đến nỗi kể cả cốc nước cầm còn không vững, Vương thiếu gia bây giờ chẳng khác nào cả tàn phế, Cậu giờ đây chính là người thực vật.

Vừa nãy Cậu không chịu nghe lời, không ở yên trong phòng mà tập tễnh lê từng bước khó khăn xuống dưới nhà khỏi Hạo Hiên rằng lá thư trong cái sọt rác ở phòng Cậu nó ở đâu rồi, Nhất Bác là đang muốn tìm, muốn xem trong đấy Anh viết những cái gì nhưng Vương Hạo Hiên sáng hôm nay lại cho người thu dọn hết tất cả mọi đồ đạc đống bừa bộn trong phòng kể cả là thư ấy bây giờ cũng mất tăm mất tích... Thật phiền phức, Cậu cực kỳ ghét những người như vậy, nếu không phải bản thân đang bị bệnh, đôi chân kia đang bị thương thì Vương Nhất Bác sẵn lòng cầm con dao trên tay giết chết cậu bạn của mình ngay tại chỗ rồi.

" Vương Nhất Bác, mới ốm dậy nên đầu óc mày có vấn đề à? Sao tự dưng lại hỏi về mấy đống rác ngoài kia, tao làm gì có thấy lá thư nào đâu, bây giờ để tao đưa mày lên phòng, đứng dưới này mãi thì vết thương ở chân lại rách ra thì còn lâu mới khỏi đấy..."

Thực sự không hiểu tại sao Vương Nhất Bác cứ khăng khăng hỏi về lá thư bị vò nát ấy, nó có quan trọng gì đâu mà sao Cậu cứ phải đi tìm mãi, nghe thấy câu nói này của Hạo Hiên thốt ra làm tâm trạng Nhất Bác như suy sụp hẳn, thấy y bước đến gần muốn cẩn thận dìu Cậu lên phòng lập tức thiếu niên cau có đẩy mạnh Hạo Hiên ra, Cậu là con trai chứ không phải là con gái, mấy vết thương ở chân đâu có nặng như vậy mà phải cần người dìu dắt làm gì, với hành động như thế chỉ làm Vương Nhất Bác càng thêm ngứa mắt và phẫn nộ.

" Mau cút ra cho tao đồ chó chết, không khiến phải động vào... Vương Hạo Hiên tao nói cho mày biết, từ lần sau đồ của tao đừng có tùy tiện động vào hay đổ đi như vậy, mày mau đi về đi, tao ở đây một mình không có chết được đâu".

" Vương Nhất Bác, đầu mày lại có vấn đề nữa à? Mày nhìn lại xem chân lại rướm máu ra nữa rồi... Đừng có cứng đầu như vậy nữa, mày phải cẩn thận chứ".

Vương Nhất Bác vừa đi được hai bức ngắn ngủi mà cả cơ thể đang ngã nhào ra phía trước, bàn chân cũng vì thế mà rướm máu, băng ca trắng tinh nhuộm một màu đỏ nhìn vào thấy càng kinh hãi, Cậu không chấp nhận ai động vào người mình ngoài Tiêu Chiến, cho dù Hạo Hiên có đến gần định đỡ dậy nhưng Vương Nhất Bác với nhất quyết bảo y mau tránh ra xa, Cậu không phải là con gái, mấy cái vết thương như vậy cũng chẳng nhằm nhò gì cả.

" KHÔNG CẦN ".

Vương thiếu gia chính là như vậy, Cậu luôn luôn cứng đầu, ngang bướng và cố chấp nhưng đấy chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, thực sự lúc bản thân bị bệnh Vương Nhất Bác đã rất mệt, bị tra tấn dã man cả ngày lẫn đêm, buổi tối Cậu đã khóc rất nhiều vì cơn đau cứ dai dẳng trong người, luôn luôn kề sát chiếc điện thoại bên cạnh để mỗi lúc có thể nhắn tin cho Tiêu Chiến, cầu mong chỉ cần Anh đáp lại, trả lời tin nhắn của thiếu niên cũng khiến Cậu vui đến nhường nào. Vương Nhất Bác trực tiếp bỏ đi mặc kệ lời quát mắng phía sau của cậu bạn, từng bậc thang cứ thế tràn trề vết máu dưới chân, Vương thiếu gia khó khăn lắm với lết được lên đến phòng, Cậu chán ghét những thứ băng gạc quấn chặt ở bàn chân mình nên vội vàng gỡ hết tất cả ném chúng ra một góc, đồ ăn sáng dinh dưỡng ngon lành được Vương Hạo Hiên cất công chuẩn bị nhưng những thứ đó làm Cậu thấy trướng mắt, khinh thường đổ hết tất cả xuống sàn nhà, tất cả đều không bằng đồ ăn của Tiêu Chiến, Cậu chỉ ăn đồ của Anh làm, những thứ này đều không xứng.

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ