CHAP 254. SỢ HÃI

26 0 0
                                    

🐢 Những tháng ngày tăm tối của Tiêu Chiến cứ thế bắt đầu, nỗi sợ hãi khi bị người kia động chạm thân thể, nỗi nhớ Cậu và ngày ngày luôn cảnh giác sợ rằng hắn phát hiện ra cái thai, ép Anh phải phá hủy đứa bé khiến cho tâm lý Tiêu Chiến càng lo âu và thổn thức. Ở đây chàng trai chẳng có ai là nơi nương tựa, tuy được Hàn Tử Thiên coi như báu vật, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa nhưng Anh coi đấy là cái hành động kinh tởm nhất trên trần đời, nhất định không thể trơ mắt nhìn hắn lại gần, người của Anh chỉ có Vương Nhất Bác được chạm vào và lại gần, còn lại tất cả đều không được... Hàn Tử Thiên mà ngoan cố, càng hiếu thắng làm thì điều đó càng khiến Anh ghét hắn nhiều thêm, Tiêu Chiến không thể bỏ chạy, cũng không thể trốn khỏi đây xung quanh khắp căn biệt thự tại bìa rừng này có đến hàng nghìn tên đàn em canh chừng nghiêm ngặt thì có chạy đằng trời nhất định sẽ không thể thoát khỏi nanh vuốt của hắn ta.

Anh biết phải làm sao đây, muốn quay trở về là một điều vô cùng khó khăn, xác xuất thành công là 0%... Nếu không thể thì Anh nhất định sẽ chờ, biết Cậu vẫn đang tìm Anh, chắc chắn chỉ trong những ngày gần đây nữa thôi Vương Nhất Bác sẽ đến, sẽ đưa Tiêu Chiến rời khỏi chứ Anh không phải ở cái nơi tăm tối với những cái hành động, cái động tay động chân ghê tởm của người kia nữa. Từ trước đến nay ghét hắn Tiêu Chiến vẫn hoài ghét, người Anh yêu là Nhất Bác, chỉ có một mình Cậu chứ không có ai khác.

Tại sao ông trời vẫn muốn tạo ra một trò chơi chơi mới để thử thách cả hai? Chẳng phải quá khư Anh và Cậu đã trải qua bao nhiêu khó khăn cuối cùng cũng đến được với nhau nhưng đáng tiếc thay ông trời không những không hiểu mà muốn lôi thứ tình cảm ấy ra để trêu đùa. Tại sao tình duyên của hai người lại lận đận như vậy? Tại sao chỉ có chút thời gian ngắn bên nhau, yên bình đếm ngược từng ngày chờ đợi tiểu hài tử kia nhưng nhọc con còn chưa sinh ra, Cậu còn chưa được nghe tiếng gọi "Cha" từ đứa bé mà ngay lập tức Anh bị bắt cóc và đưa đi, người đó lại chính là kẻ thù, cái người từ lâu căm thù Vương Nhất Bác cứ ngỡ hắn bỏ đi xa tung tích biệt tăm mãi mãi nhưng không ngờ Hàn Tử Thiên trở về đây để lấy lại tất cả, muốn chiếm hữu và có bằng được Tiêu Chiến, sẽ chính tay giết chết và chôn sống Cậu, giết chết kẻ thù, thứ cản trở trước mặt Hàn Tử Thiên...

" Mọi việc như thế nào rồi? Đã tiến triển hơn trước chưa? Tiền đã chuẩn bị xong rồi chứ? Đã tìm ra sào huyệt của hắn ta chưa?".

Khi tất cả các vệ sĩ trong này đang bàn tán, tập trung vào các màn hình laptop, truy vết camera thì lập tức cánh cửa phòng bật mở kèm theo giọng nói trầm đến đáng sợ, tiếng bước chân ngày càng gần khiến tất cả đều im de nhìn nhau, liên tục nuốt nước bọt vì nếu lát nữa trả lời ông chủ bằng cái lắc đầu hoặc lời xin lỗi, cho họ thêm thời gian thì chắc chắn ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tất cả.

Vương Nhất Bác đi vào thấy không gian không còn những tiếng sôi nổi bàn tán như khi này mà mọi thứ trở lên im lặng đến lạ thường, nhìn vẻ mặt ai nấy cũng sợ sệt, tái mét xanh lè như tàu lá chuối cũng biết được câu trả lời, Vương Nhất Bác một lần nữa nghiến răng vào nhau, cau mày khó chịu nhìn những tên phế vật không được tích sự gì đang đứng trước mặt, nếu lại giết người nữa chị tổn bẩn tay, đưa về đây để cả việc tìm ra sào huyệt của Hàn Tử Thiên cũng không xong... Thế nên giữ lại làm gì nữa, nên giết chết hết để không cảm thấy chướng mắt.

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ