CHAP 225. TUYỆT TÌNH TUYỆT ÁI

53 1 0
                                    

🐢 Cuộc sống thì ngắn mà nỗi đau thì dài. Quên để sống hay sống để quên? Có lẽ em nên lạnh lùng hơn một chút, để dễ dàng đứng dậy bước tiếp khi vấp ngã, dũng cảm gạt đi nước mắt và tìm lại nụ cười.

Em buồn anh có biết.
Ta giận nhau, anh có hay?
Em khóc, người có thèm quan tâm?
Em cô đơn Anh nào có bên cạnh?
Và liệu khi thế giới của Anh đột nhiên biến mất …
Anh có nhớ rằng em đã từng tồn tại không?

Mỗi lần tiếp nhận một người, tim lại chằng chịt những vết xước. Tự hỏi bản thân mình rất nhiều, đã dành tất cả cho cuộc tình ấy rốt cuộc nhận lại được những gì. Em đã luôn tin rằng trên đời này tình yêu thật lòng vẫn còn tồn tại, khi mình quan tâm và yêu thương ai đó bằng cả tấm lòng. Thế nhưng, tất cả những gì xảy ra hôm nay đã khiến niềm tin trong tôi vụn vỡ thật rồi. Thất Vọng!
Em muốn được ôm chặt Anh, dù biết trái tim Anh đang gọi tên một người khác. Bởi em thật yếu đuối nên em muốn dựa vào vai Anh mãi mãi, dù biết Anh chỉ xem em là một người bạn xa lạ. Si tình là thế, dù rất thích, rất muốn bày tỏ nhưng bản thân không cho phép. Vì em sợ rằng một mai sẽ không còn là bạn mà là người dưng.

Em đã bao giờ nhấc máy chờ nghe giọng nói ấm áp của một người để rồi…lặng lẽ mỉm cười sau những tiếng tút dài trong vô vọng và tự dối lòng rằng, chắc người ta đang bận đó thôi.  Em im lặng rồi, Anh thấy lòng bình yên chưa? Im lặng là cách tốt nhất để biết ai đang cần ta và ai đang nhớ đến ta. Có những nỗi buồn chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt. Đôi khi…chỉ là khoảng trống của một người để lại.
Mà cho dù…có cả thế giới vẫn không thể lấp đầy. Anh không muốn đón nhận em, cũng không sao. Không được gặp Anh cũng chẳng sao cả…Nhưng hãy để cho em được biết Anh vẫn ổn, nhé!. Đôi khi việc lặng lẽ đi sau một người dõi theo từng bước chân của người ấy bằng cả trái tim đã có thể gọi là yêu. Trời cho em đôi mắt là để nhìn những điều tốt đẹp. Vậy sao cứ nhìn Anh hoài rồi lặng lẽ cụp mi khi người ra đi lạnh nhạt.

Em hiểu rằng, khi Anh chẳng nhìn thấy tim em thì tình yêu của em có lớn đến bao nhiêu vẫn chỉ là một số 0 tròn trĩnh. Sợ nhất là khi ta lấy hết dũng cảm để nhắn tin cho một người, Để rồi trả lại là sự im lặng lạnh người hay câu nói vô tình: “Đừng làm phiền tôi nữa.” Em không buồn khi Anh lừa dối em. Em chỉ buồn …khi từ giờ chẳng thể tin Anh nữa…Kẻ si tình giống như đi trên cát vậy…Bước rất nhẹ nhưng vết lún vẫn rất sâu.

Vương Nhất Bác đứng một chỗ nhìn thỏ con của Cậu đang ngủ nhưng Anh vẫn một mực quay mặt vào phía trong tường, quay lưng ra phía ngoài không thèm để tâm đến thiếu niên, cuối cùng trận cãi vã cùng kết thúc, từ đầu đến cuối day dưa thì người ấy cũng nằm trong đệm êm  chăn ấm, nhắm mắt đánh một giấc ngủ ngon lành mà Cậu vẫn ở đây bàn chân bị mảnh thủy tinh dưới sàn nhà cứa vào khiến máu tí tách chảy ra thành một vũng màu đỏ trông ngày càng kinh dị, Vương Nhất Bác quần áo sộc xệch lấm lem bẩn thỉu chẳng khác gì một kẻ lưu manh, Cậu nhìn đống đồ chỗ thức ăn nên mảnh sành văng tung tóe rơi vãi dưới sàn rồi lại nhìn về chiếc gương lớn ở cuối góc tường...

Nó càng ngày càng rạn nứt, vì vừa nãy Tiêu Chiến mất kiềm chế thẳng tay cầm con dao ném về phía Cậu, cũng may Nhất Bác né tránh được nhưng bây giờ con dao sắc nhọn ghim chặt vào chiếc gương, Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó rồi lại lắc đầu muốn hỏi ông trời tại sao lại cho cuộc sống của Cậu đi đến bước đường cùng như vậy, trò chơi này Cậu chán lắm, Cậu thực sự không muốn vẩn vơ ở trong cái mê cung đoạn tuyệt của Tiêu Chiến như thế này nữa, thực sự muốn thoát ra không có một cuộc sống mới nhưng nếu sống một mình mà không có Anh thì chẳng có tác dụng gì.

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ