CHAP 267. NÓC NHÀ CỦA VƯƠNG TỔNG

23 0 0
                                    

🐢" Vương Nhất Bác, tại sao em lại nói cơ thể Anh giống như một tảng băng vậy hả? Anh không hiểu?".

Tiêu Chiến đứng đối diện Vương Nhất Bác, Anh cẩn thận cởi bỏ từ cúc áo ngủ của Cậu để cún con chuẩn bị thay bộ đồ mới, cũng buột miệng hỏi và khó hiểu về câu nói thường ngày Cậu bảo rằng cơ thể Anh giống như một tảng băng, câu nói ấy thực sự làm Tiêu Chiến không hiểu chút gì cả... Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của bảo bối thì lập tức bật cười lắc đầu. Chẳng phải Anh đã 31 tuổi rồi sao,  ở cái tuổi là một bác sĩ thì ắt hẳn Tiêu Chiến cái gì cũng biết nhưng tại sao một câu nói trêu đùa, vu vơ của Cậu như thế lại không hiểu một chút gì cơ chứ? Cậu đưa tay cốc nhẹ nên chán Anh một cái, hơi hơi khom người xuống, ghé sát mặt vào tai Tiêu Chiến, thì thầm nói nhỏ.

" Vì chỉ cần Thúc và Đẩy thì cơ thể Anh sẽ ra nước. Như vậy chẳng phải đúng sao? Lúc nào hai ta lâm trận cả một đêm dài cơ thể Anh cực kỳ nhạy cảm, vừa mới động chạm một tí mà đã ra nước rồi... Bây giờ mọi thứ, mọi nơi tư mặt em đều chiêm ngưỡng đầy đủ, thế nên gọi Anh là một tảng băng thực sự là rất đúng luôn... Anh hiểu rồi chứ Thỏ ngốc".

Nghe đến đây bỗng nhiên bàn tay thoăn thoắt của Anh vừa nãy đang cởi cúc áo cho Cậu đột nhiên dừng lại, vành tai Tiêu Chiến càng đỏ hơn khi nghe thấy  Nhất Bác nhấn mạnh hai từ Thúc và Đẩy. Thì ra sau cả một đêm lâm trận của hai người, đặc biệt cơ thể Anh rất nhạy cảm động một tí sẽ ra nước thế nên Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến là tảng băng quả thật không sai... Anh bây giờ xấu hổ vô cùng, thực sự chỉ muốn tìm lỗ để chui xuống, muộn lảng tránh chuyện này nên nhanh chóng đưa tay đẩy người kia ra, quay mặt rời đi nghiến răng nghiến lợi mắng người phía sau.

" Vương Nhất Bác, em học thói xấu ở đâu mà lại gọi Anh như thế chứ. Mau chóng thay bộ đồ mới vào đi, Anh là phu nhân của em đấy chứ không phải tảng băng này nọ kia đâu... "

" Đợi chút... Đợi chút đã Chiên Chiến, Anh chờ em với, Nhất Bác gọi như thế thực sự rất đúng mà, sao lại giận em thế? Nhất Bác đâu có làm gì sai... Anh ơi~

Quả nhiên lần này Tiêu Chiến giận Cậu giận rồi, đương nhiên Anh có thể cho Nhất Bác gọi mình bằng nhiều tên khác nhau nhưng hai từ tảng băng ấy giải thích ra là một nghĩa hoàn toàn khác, mặt Tiêu Chiến giờ đây đỏ bừng bừng, Anh không thể hiểu Cậu học cái thói hư tật xấu này ở đâu mà dám nói như thế, tức giận quay người bỏ đi không nói một lời mặc kệ Vương Nhất Bác ở phía sau cuống cuồng thay quần áo, vẻ mặt hoảng loạn gọi Tiêu Chiến lại bảo Anh mau đợi Cậu nhưng người kia đâu có nghe, Tiêu Chiến coi Nhất Bác là người vô hình, là con bù nhìn để Cậu tự nói chuyện một mình.

" Cún Con, dạo này em hư lắm rồi đấy. Là muốn Anh nện một trận mới chừa có phải không? Sáng ra mà đã muốn ăn đòn à?".
.
.
.

Bây giờ cũng là mùa hè, khi ba tháng trôi qua bụng của Anh đã to hơn được một chút, đứa bé đã lớn dần nên thường ngày phải dành thật nhiều thời gian để nghỉ dưỡng và chăm sóc thai nhi , Cậu đưa Anh đi đây đi đó, vòng quanh thế giới, ăn những món ăn ngon đặc sản của các vùng khác nhau, Tiêu Chiến chỉ việc bên cạnh đi theo Cậu, những ngày đó đối với Anh thật sự rất vui. Đi qua cửa hàng trang sức Tiêu Chiến bị thu hút bởi những đồ trong đấy, những chiếc vòng tay vòng cổ thật sự rất đẹp và bắt mắt, Cậu biết Anh thích liền kéo tay Tiêu Chiến vào trong đó, thứ mà Anh để ý đầu tiên là chiếc vòng tay đặt trong chiếc tủ kính, một chiếc vòng tay nhỏ nhắn thật sự rất đẹp, xung quanh đều đính bằng đá Sofia và Ruby, chiếc vòng tay này trên thị trường chắc hẳn với giá cao ngất ngưởng.

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ