CHAP 273. RƯỢU MẠNH

14 0 0
                                    

🐢 " Chiến Ca đừng lo, ở Vương gia vẫn có người làm, vẫn còn Quản Gia kể cả nhà cũ của Anh em vẫn thường xuyên cho người đi tới đi lui để dọn dẹp nên những ngày này khi hai chúng ta du lịch không có mặt ở nhà thì tất cả mọi người sẽ lo toan hết công việc, Anh và em chỉ cần ở bên nhau thôi, êm ả trải qua từng ngày là được rồi... Anh ngồi sát với em này để Nhất Bác thắt dây an toàn vào cho, chúng ta sẽ đến Trùng Khánh ở quê của Anh,  về với dì Chu nhé".

Sau hơn một tuần du lịch khắp đất nước châu Âu, những nơi thơ mộng và lãng mạn nhất chính là Hà Lan đất nước Pháp nhỏ bé xinh xinh và cả Phần Lan nơi có những giải cực quang tuyệt đẹp. Tuần trăng mật và buổi hẹn hò của hai người chỉ gói trong một chút đơn giản và mộc mạc nhưng thực sự rất hạnh phúc, những ngày ấy trên đôi môi của chàng trai luôn luôn nở nụ cười, tâm trạng Anh bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, không còn bận tâm đến chuyện gì mà chỉ yên ả bình yên ở bên Cậu.

Từ lúc hai người đáp máy bay từ Phần Lan đến Trung Quốc thì Vương Nhất Bác lại dùng xe riêng đưa bảo bối nhỏ về quê ngoại, chính là Trùng Khánh của Anh nơi mà Tiêu Chiến được sinh ra lớn lên cùng ba cùng mẹ nhưng rồi khi lên 3 tuổi Anh cùng bà nội trở lên Bắc Kinh sinh sống, ngôi mộ của hai người vẫn nằm yên nghỉ ở vùng nông thôn ấy thế nên Tiêu Chiến nhớ ba mẹ lắm, suốt 28 năm chưa trở về bây giờ trong lòng vui nhớ khôn sẽ biết bao, dì Chu chính là em gái của mẹ Anh, góa phụ sống ở một nơi quê hương yên bình ngày hôm nay sẽ đón cháu trai trở về và một vị khách mới chính là cháu rể, là Vương Tổng, là người chồng nhỏ của Anh.

"Trùng Khánh có tàu chạy xuyên nhà, trai trùng Khánh đẹp xuyên tim". Đấy chính là câu nói mà người ta hay truyền miệng mà Tiêu Chiến lại được sinh ra ở đất nước với muôn vạn sự bình yên, thơ mộng như thế thảo nào một người vô cảm như Vương Nhất Bác lại không chết mê chết mệt. Nghe nói đường xá ở thành phố Trùng Khánh có khi một người sống lâu năm ở đấy cũng không thể nhớ được hết, đi còn bị lạc, Vương Nhất Bác lại có chút dè khi đến đó, không biết khi phải đối mặt với dì Chu thì dì ấy có chấp nhận Cậu là cháu rể hay không? Hay lại phản đối kịch liệt về tình yêu Nam - Nam ấy.

" Chiến Ca!  Dì Chu, hmmm... Dì ấy, à không ý của em là lát nữa đến đó chúng ta sẽ mua một ít quà bánh kẹo ngon để biếu dì, còn những đặc sản của Bắc Kinh và những món quà lưu niệm bánh ngọt từ Pháp gửi về em đã để sau xe hết rồi, về Trùng  Khánh hai ta sẽ ba ngày ở lại đấy, đã vậy em lại là con trai nếu như nói thẳng ra sau này hai chúng ta sẽ kết hôn, em  là chồng nhỏ của Anh sợ dì ấy sẽ phản đối, em sợ gì Chu sẽ không chấp nhận".

Vương Nhất Bác lái xe thực sự không thể tập trung được, tâm trạng luôn phân tâm đắn đo không biết lát nữa về đến quê ngoại của Tiêu Chiến khi đối diện với gì Chu nói về chuyện sau là hai người sẽ kết hôn, đã vậy Tiêu Chiến còn có thai con của Cậu rồi dì ấy có chấp nhận không? Có xua đuổi hay lại phản đối kịch liệt giống như Ba Vương không? Không chỉ bản thân Câu lo lắng mà cả Anh cũng như vậy, nhưng ngược lại Tiêu Chiến biết rõ tính cách Dì Chu không quá nghiêm khắc giống như Cậu nghĩ, nếu là những thứ mà cháu trai muốn, đã vậy Anh lỡ trót mang thai con của Cậu rồi thì làm sao mà phản đối được chứ, Tiêu Chiến đưa tay mình nắm chặt lấy tay người bên cạnh, cố gắng an ủi trấn an tâm lý của người kia. Bảo rằng Cậu đừng lo, tính cách của dì Chu rất thoáng.
" Em đừng sợ, tính cách của dì thoáng lắm, đã vậy lại cũng rất hiền, Anh là cháu trai mà sau này em có là cháu rể rồi. Nhất Bác yên tâm, có Anh ở đây mọi thứ cứ để Anh lo".

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ