CHAP 258. TÂM TRẠNG SUY SỤP

27 0 0
                                    

🐢 " CẬU CÚT RA, MỘT CÚT RA NGOÀI KIA, TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT, CẢ ĐỜI NÀY TÔI CŨNG KHÔNG MUỐN CHẾT DƯỚI TAY CỦA KẺ KHỐN NẠN NHƯ CẬU... Muốn giết chết tôi chứ gì? Được rồi, có giỏi thì cậu ra tay luôn đi nhưng đừng hòng động vào đứa bé, đó là con của tôi và em ấy... Hức.. Là tôi không nghe lời cậu, cậu muốn làm gì cũng được, muốn đánh tôi giết tôi làm thế nào thì tùy, đứa bé không có tội, là tôi sai... hic... "

Cả người Tiêu Chiến bị hắn đè xuống sofa không thương tiếc, những tên đàn em và vệ sĩ xung quanh chỉ biết câm nín không dám vào can ngăn, tất cả đều biết con cân tức giận của lão đại bọn chúng lên tới đỉnh điểm thì không có cách nào để dập tắt, là Tiêu Chiến tự rước hóa thân, Anh không nghe lời hắn mà tự ý bỏ trốn nhưng đáng tiếc thay lại bị bắt được, thế nên lần này chắc chắn đôi chân của chàng trai kia sẽ không còn, kể cả khuôn miệng xinh đẹp ấy chắc chắn sẽ bị chính tay Hàn Tử Thiên dùng con dao nhọn trong tay rạch cho bằng nát, đứa bé cũng chẳng thể thoát khỏi nanh vuốt của con thú hoang ấy.

Hàn Tử Thiên thực sự từ trước đến nay đã nhân nhượng, đối đãi quá tốt với Anh rất nhiều lần nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ nhận ra hay một lần tin tưởng hắn. Nhiều lần Anh đã lập kế hoạch bỏ trốn hết lần này đến lần khác nhưng đến ngày thứ sáu của hôm nay có cơ hội nhưng có lẽ ông trời không một phép màu đối với Anh, một lần nữa Tiêu Chiến bị bắt Hàn Tử Thiên doạ nạt, áp bức động chạm thân thể, điều này khiến Tiêu Chiến cảm thấy kinh tởm lắm, Anh biết bản thân mình sai nhưng sẽ thà chết còn hơn để đứa con rơi vào tay của kẻ khốn nạn ấy.

Một bên mặt của Anh vừa nãy bị hắn vung tay tát đến bây giờ đã đỏ ở đau rát, tê rân rân, khóe miệng cũng vì thế mà chảy máu dòng máu đỏ au ứa ra tí tách rơi xuống vệt áo sơ mi trắng, đôi mắt từ nãy khóc nức nở mà trở nên sưng đỏ mờ nhạt, biết rằng cơ thể giờ đây đang rất yếu không thể chống đỡ cũng không thể đẩy cái con người bên trên ra nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn dùng chút sức lực còn lại để phản kháng, đưa bàn tay nhỏ bé run rẩy luôn luôn để trên chiếc bụng không cho hắn ta động vào dù chỉ một lần.

" TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY HẢ? Cậu là muốn làm trái lời tôi có đúng không? Tôi đã cho cậu tất cả, ngày hôm nay đã cho cậu tự do ấy vậy mà cậu lại không biết, muốn bỏ trốn muốn, tẩu thoát  khỏi đây ư? Cậu nên nhớ đây không phải là Vương gia, không phải nơi ở của cậu và cái tên khốn đó, đây là nơi của tôi sào huyệt của tôi, Cậu chỉ là một con mồi rơi vào bẫy thì cả đời này cũng chẳng thể thoát khỏi đâu... Cậu thử nghĩ xem đã gần một tuần nay Vương Nhất Bác không hề đến, cái tên đó thực ra là một con người hèn nhát, thấy người mình yêu rơi vào tay của kẻ khác mà cũng không đến cứu, cậu yêu nhầm người rồi đấy Tiêu Chiến ạ, buông bỏ tên đó đi, về với tôi cậu sẽ có tất cả, chúng ta sẽ cùng tạo bảo bảo mới, được chứ?".

Gắn giờ đây đang điên lắm. Vừa nãy mất kiềm chế rát Anh một cái mà giờ đây nhìn thấy một bên mặt và mắt cá chân của Tiêu Chiến sưng đỏ, cơ thể Anh run rẩy khóc ngày càng to nhưng vẫn một mực quay mặt ra chỗ khác không nhìn hắn một cái làm Hàn Tử Thiên trong lòng càng đau nhói và thêm phần nhức nhối, uất ức, căm phẫn vô cùng. Hắn muốn hỏi tại sao tất cả mọi thứ mà mình làm ra, cho   Tiêu Chiến tất cả, Anh không thiếu một thứ gì tại sao lại không thể bằng Vương Nhất Bác,  bằng cái tên ranh con ấy? Tại sao Tiêu Chiến này si mê, lưu luyến đến như vậy? Thế hắn là gì trong mắt Anh? Hàn Tử Thiên chỉ là kẻ thừa thãi thôi sao?

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ