CHAP 228. ĐỪNG ĐI NỮA, Ở LẠI ĐÂY VỚI EM ĐƯỢC KHÔNG?

79 5 0
                                    

🐢  Người Cậu yêu đôi khi cũng rất ích kỷ, Anh chỉ nghĩ cho bản thân mình mà chưa từng nghĩ đến Vương Nhất Bác, không quan tâm cảm xúc của Cậu dù chỉ một lần nhưng khi bản thân đánh liều một phen bỏ đi tất cả những uất ức, căm phẫn, căm thù với Nhất Bác ra sau đầu, nhìn thấy Cậu bị thương mà trong lòng nhói lên một trận xót xa, đã từ rất lâu Anh thấy cái bóng dáng gầy gò, ốm yếu nhợt nhạt kia nhưng ngày hôm đó chính là lúc Tiêu Chiến thấy rõ nhất, đôi mà bánh bao kia của Cậu đã không còn mà nó hóp sâu lại, đôi bàn tay chằng chịt vết thương, liều mạng nhúng vào nước lạnh làm mọi thứ để lo cho bữa ăn của Anh.

Tiêu Chiến biết tấm lòng của Cậu, Anh biết Vương Nhất Bác đã chịu vất vả nhiều rồi, là do chính Anh làm khó Cậu, khi dễ Nhất Bác hết lần này đến lần khác, đày đoạ thiếu niên đến  cùng cực năm lần bảy lượt chết đi sống lại, ám ảnh với những tổn thương, chất vấn thì hiện tại có lẽ Tiêu Chiến đã trở về với Anh của năm 23 tuổi, bên cạnh thương yêu, quan tâm từng chút một đến cún con.

" Vương Nhất Bác, em thấy thế nào rồi... Tay có còn đau không? Đã bảo đừng làm mấy cái món vớ vẩn như thế mà sao em lại không nghe lời hả? Cún con... Em đừng khóc nữa mà, đừng khóc, em khóc Anh sẽ đau lòng lắm, nín đi, Chiến Ca đang ở đây với em mà".

Những lời nói mà Anh thốt ra giống như đang dỗ dành an ủi đứa trẻ bị lạc đường, giờ đây ở bên cạnh Tiêu Chiến thì cậu nhóc Vương thiếu gia mới thực sự lộ rõ vẻ yếu đuối, đây mới chính là con người thật của Cậu chứ không phải là như người ta đồn đoán là một Vương thiếu gia lạnh lùng, vô cảm, độc ác với mọi người. Ở trên tầng 2 căn phòng đầy đủ tiện nghi ấm áp hẳn so với những ngày trước,  thấp thoáng chỉ là bóng dáng của hai chàng trai ngồi sát bên nhau, chàng trai 30 tuổi ngồi bên cạnh xem xét lật đi lật lại bàn tay của Cậu thật kỹ lưỡng xem còn vết thương nào chưa được sát trùng và băng bó hay không, còn Vương Nhất Bác từ nãy không nói gì, Cậu cứ nhìn Anh mà trong đầu hiện lên hàng vạn câu hỏi lạ lùng.

Vương Nhất Bác suy đoán là Tiêu Chiến đang muốn rời xa Cậu, muốn Vương thiếu gia này đồng ý nhanh chóng để Anh rời đi nên mới đối xử tốt với Cậu như thế, đây chẳng khác nào là sự che mắt, đây thực sự không phải là Anh, Tiêu Chiến chưa từng thay đổi thế nên  Cậu cũng không tin nhưng cái hành động Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho mình, không xưng hô bằng "Tôi", mà ân cần nói bằng "Anh", và "em", nhưng thật ra Tiêu Chiến đã thay đổi thật rồi, là do Vương Nhất Bác vẫn chưa thể tin vì những thứ dằn vặt của quá khứ làm cho Cậu giờ đây càng đa nghi, càng không thể tin vào những hành động tốt bụng như thế.

" Được rồi mà Tiêu Chiến, em không đau, thực sự tay của em không đau đâu. Tiêu Chiến anh làm như vậy nữa, làm như vậy em không có quen đâu, chẳng phải thường ngày Anh đều mắng mắng chửi em hay sao mà bây giờ còn ở gần với em như thế được, vả lại Chiến Ca anh đừng lo, bây giờ muộn rồi Anh ngủ sớm nhé, em xuống dưới kia, nếu ở đây Nhất Bác sẽ làm phiền Anh đấy".

" Cún con ngốc quá. Những thứ mà Anh làm thì Anh biết chứ, em không được ngủ ở dưới kia đâu, ở dưới nhà kho lạnh lắm thế nên đêm nay ngủ đây với Anh, nếu đêm nay em có chuyện gì thì vẫn có Anh bên cạnh mà... Cún con ngốc, bây giờ em mau nằm xuống đi Anh tắt điện rồi sẽ vào nằm cùng em. Nhất Bác nhớ nằm nghiêng quay sang bên này để Anh ôm thì mới ấm được, phải nhớ đấy".

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ