"Haru!"
Một tiếng gọi không quá to, nhưng đã khiến Haruto dừng lại tại chỗ. Cậu ngập ngừng quay sang nhìn người gọi.
"Này, Haruto~" Người trước mặt Haruto nói trong khi cười vui vẻ như thể mặt trời đang chiếu vào mặt cậu ta. Cậu trông rất vui khi được gặp Haruto.
Haruto im lặng. Quan sát tất cả các chuyển động của một người nào đó trước mặt cậu. Không có từ nào có thể diễn tả được khuôn mặt của Haruto lúc này. Bằng phẳng, gần như bất tử.
"Haru?" Ai đó đưa tay ra trước mặt Haruto. Thành thật mà nói, Haruto không mơ mộng. Cậu chỉ nghĩ quá nhiều thôi.
"Cậu không sao, phải không?"
Giọng nói dịu dàng đánh thức Haruto dậy. Cậu cố mỉm cười dù là gượng gạo. Haruto gật đầu cứng ngắc. "Mình không sao, Jeongin." Người đàn ông tên Jeongin trả lời với một tiếng cười khúc khích.
"Ơn trời~" Jeongin mấp máy môi, "Haru, mình xin lỗi." cậu lẩm bẩm trong hơi thở.
"Hãy chuyển lời xin lỗi của mình đến Junkyu. Chính vì mình mà cậu ấy đã đợi cậu đêm đó." Một lần nữa, Haruto chậm rãi gật đầu.
Jeongin nhìn xuống trong khi nghịch ngón trỏ, "Haru, mình xin lỗi. Lúc đó Hyunjin thực sự cần giúp đỡ. Mình- mình không thể chịu được khi thấy cậu ấy ngã."
"Không, mình không phải bạn trai của Hyunjin." Jeongin lắc đầu nguầy nguậy, "Chúng mình chỉ là bạn thôi." Cậu tiếp tục khi quay sang Haruto. Haruto nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt trống rỗng.
"Ừ," Haruto nháy mắt. Cậu không nhúc nhích nữa sau đó. Lạc lối trong những suy nghĩ ngột ngạt. Tưởng chừng như không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.
"Không sao đâu Jeongin." Haruto cười nhạt, "Tôi đi trước, tôi còn có việc phải giải quyết." Haruto nói trước khi bước đi để lại Jeongin.
Bản thân Jeongin cũng yếu ớt gật đầu khi nhìn Haruto rời đi. Cậu cảm thấy Haruto không được như mọi khi. Có vẻ như cậu ấy đang che giấu điều gì đó.
"Cái này là cái gì?"
Haruto tiếp cận đám đông tại sân bóng đá trong nhà của câu lạc bộ. Cậu vừa mới đến và đã có rất nhiều người tụ tập ở đây. Thông thường khán giả không được vào sân vì sân này dành riêng cho các CLB bóng đá. Rốt cuộc, không có trận đấu nào được tổ chức vào ngày hôm nay. Cậu không hiểu tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đây như vậy.
"Các cậu đang làm gì ở đây?!" Tất nhiên Haruto có quyền tức giận. Đây là lãnh thổ của cậu ấy và đột nhiên không có sự cho phép của cậu ấy, mọi người đã tụ tập ở đây. Đáng tiếc là không ai biết đến sự tồn tại của nó.
Jeno, ngoài việc là thành viên của đội bóng, cậu còn là người duy nhất nhận ra tình hình của Haruto ở đây. Không suy nghĩ nhiều, Jeno tiến lại gần Haruto.
"To!" Người thanh niên được gọi quay đầu lại đầy tức giận.
"Cái quái gì thế này?! Ai bảo họ tụ tập ở đây hả?!" Haruto giận dữ hét lên. Tâm trạng đã bị hủy hoại.

BẠN ĐANG ĐỌC
Harukyu | Bạn bè lợi ích
FanfictionHọ không yêu nhau Không, Không đời nào Tác giả : Alea Tình trạng bản gốc : Hoàn thành Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả