Hôm sau, Hạng Thuật chuẩn bị ra ngoài, thấy Trần Tinh cũng thay y phục, rõ ràng muốn đi cùng.
"Đêm qua ngủ ngon không?" Hạng Thuật hỏi thăm.
Hắn hỏi Trần Tinh, nhưng Tạ An vẫn còn ngái ngủ trả lời: "Hiếm khi không cần vào triều, lẽ ra phải ngủ một giấc ngon lành, ai ngờ nửa đêm hôm qua có hai con chim hót ầm ĩ, hại ta trằn trọc ngủ không yên, mãi tới hừng đông mới chợp mắt được."
Khóe môi Trần Tinh khẽ giật: "Ồ? Có chim? Sao ta không nghe thấy."
Tạ An: "Có đó, một con bay từ phía Tây, một con khác bay từ phía Đông, mi rượt ta đuổi... ban đầu bay thế này, rồi bay thế này..." Nói đoạn, y múa may diễn tả: "Con phía Tây tự dưng bất động, cứ kêu ra rả bên tai ta, các ngươi có thấy kỳ không?"
Hạng Thuật: "......"
Trần Tinh: "???"
"Đi thôi." Hạng Thuật nói.
"Ta đi với huynh." Trần Tinh đứng dậy.
"Ê ê!" Tạ An cười nói, "Đừng gấp, dẫn huynh theo với! Đừng hòng bỏ huynh lại!"
Trần Tinh: "Huynh tự đi đi, đừng ở cùng ta, lỡ lát nữa Thi Hợi tới bắt ta thì sao?"
Tạ An: "Phải nhỉ, lỡ kẻ địch tới, xương già của huynh cũng không đánh được."
"Trần Tinh! Các ngươi định đi đâu đó?" Tiêu Sơn nói, "Ta đi nữa!"
Trần Tinh đành dẫn Tiêu Sơn theo, Hạng Thuật tính cưỡi ngựa đi nhanh về nhanh, ngờ đâu Tạ An đã chuẩn bị xe ngựa như sắp đi du ngoạn, còn sai người thông báo cho Phùng Thiên Quân. Sau đó Phùng Thiên Quân dẫn Cố Thanh theo, đúng lúc Tạ Đạo Uẩn đến thăm Cố Thanh, thành thử biến thành cả sở trừ tà kéo nhau đi, thêm hai đại phu, cả bọn rời khỏi Kiến Khang, nói cho xuôi là giải quyết công việc, thực chất là đến núi Nam Bình ăn ngon mặc đẹp, thả diều giữa mùa thu mát mẻ.
Ban đầu Xích Bích tên là Bồ Kỳ, dãy núi trải dài vô tận tựa như long mạch của trời đất, ba ngọn núi Xích Bích, Nam Bình và Kim Loan được kết nối với nhau.
Trời mây trắng xóa, núi non sừng sững hướng ra Trường Giang và Hồng Hồ ngàn dặm. Giữa trời thu vời vợi, lá phong trên núi rực đỏ như lửa, cây bạch quả vàng kim xếp chồng lên nhau, đồng thời có thêm cây du, cây dâu, cây ngô đồng điểm tô, lớp này đè lên lớp khác, trải dài vạn dặm, soi mình lên mặt Hồng Hồ xanh biếc, thác đổ trên núi như dải lụa trắng đang bay.
Trong sơn có thủy, trong thủy có sơn, các khoáng vật sặc sỡ màu như thổ hoàng, chu sa, đan sa, v.v... hòa tan trong núi sông, quả thật là cảnh đẹp nhân gian được đất trời chế tác một cách tài tình.
Quận thú Vũ Xương hay tin Tạ An đến, bèn vội phái đội thuyền mặc Tạ An sai sử, vài chiếc thuyền nhỏ được neo trên hồ dưới chân núi, Tạ An không muốn bị quấy rầy, nên cuốc bộ một mạch lên núi Nam Bình. Khi đến lưng chừng núi, Trần Tinh lấy thư tay của Trương Lưu được Hạng Thuật chép lại ra, đối chiếu với ba ngọn núi trước mặt và hồ lớn dưới núi, nhìn từ góc độ này thì quả thật là núi Nam Bình.
Hạng Thuật hỏi: "Đàn thất tinh ở đâu?"
Tạ An đáp: "Ngay lưng chừng núi, trên vách đá đối diện Hồng Hồ, đi, ta dẫn các ngươi tới đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ngữ] Định hải phù sinh lục - Phi Thiên Dạ Tường
AdventureTác giả: Phi Thiên Dạ Tường | Chuyển ngữ: Thiên Duyên Tình trạng bản gốc: Hoàn | Tình trạng chuyển ngữ: Không có lịch post cố định Vai chính: Hạng Thuật/Thuật Luật Không x Trần Tinh Vai phụ: Phùng Thiên Quân, Thác Bạt Diễm, Tiêu Sơn, Tạ An, Phù Kiên...