CHƯƠNG 87

101 4 1
                                    

"A chỉ, ngọc thạch. . ." Hoa Dạ Ngữ không biết tại sao Phó Bạch Chỉ nói được phân nửa rồi lại không có âm thanh, qua hồi lâu, chỉ có thể đỏ mặt mở miệng. Lúc này hai người kề quá sát, Hoa Dạ Ngữ có thể cảm giác được phần giữa chân mình và bụng dưới của Phó Bạch Chỉ đang dán cùng một chỗ. Nàng không biết từ lúc nào tư thế ngồi của mình trở nên phóng đãng như vậy, muốn khép kín chân đang tách ra, nhưng chỉ có thể kẹp lấy hông của Phó Bạch Chỉ, để cho nàng lại vội vàng tách ra.

"Nơi đó của ngữ nhi làm cho cơ thể của ta ướt rồi." Phó Bạch Chỉ hồi lâu không có mở miệng, nhưng vừa nói liền để cho Hoa Dạ Ngữ xấu hổ vô cùng. Nàng làm sao không biết cơ thể mình còn mẫn cảm ẩm ướt, thế nhưng hết lần này tới lần khác Phó Bạch Chỉ lại muốn mình ngồi ở trên người nàng như thế, dán sát như vậy, nếu mình không chút động lòng, mới gọi kỳ lạ đi.

"Cũng không phải là lỗi của ta, là do cùng a chỉ kề sát vào nhau, tình ta khó tự động kiềm chế." Hoa Dạ Ngữ giật giật cơ thể, lại cảm giác ngọc thạch trong cơ thể cũng theo sự lắc lư của nàng lộn xộn trong "đường mòn" bí ẩn, thật vất vả đến cửa vào, vốn hy vọng nó có thể tự mình trượt ra ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác ngọc thạch kia lại ngừng lại, trực tiếp chặn ở đó, làm cho Hoa Dạ Ngữ cực kỳ khó chịu.

"Ngữ nhi chính là muốn ta giúp ngươi lấy ra?" Đem mị thái cùng sự bất lực của Hoa Dạ Ngữ nhìn vào trong mắt, Phó Bạch Chỉ đưa tay sờ chân tâm ẩm ướt của nàng, ngón tay vẽ vài vòng trước cửa động trắng mịn, dẫn tới Hoa Dạ Ngữ vươn người, dùng hai tay vòng quanh nàng thật chặt.

"Giúp ta, a chỉ. . ."

"Nên gọi ta là cái gì?" Nghe Hoa Dạ Ngữ gọi mình như vậy, chân mày Phó Bạch Chỉ cau lại, trên mặt lộ vẻ tiếu ý, nàng yêu thích nhìn dáng vẻ luống cuống của Hoa Dạ Ngữ, từng điệu bộ đều vô cùng khả ái.

"Sư tỷ, giúp ta lấy ngọc thạch ra đi." Hoa Dạ Ngữ khẩn cầu cùng Phó Bạch Chỉ nói, thấy bộ dáng đáng thương này của nàng, Phó Bạch Chỉ không chọc ghẹo nàng nữa, mà là đưa tay hướng về cửa động ẩm ướt kia nhẹ nhàng tìm tòi, lại ngoắc ngoắc ngón tay, liền đem ngọc thạch trơn nhẵn kia lấy ra.

Nghe ngọc thạch lăn vào trong thuốc tắm, phát sinh một tiếng vang dội, chỉ cần nghĩ đến hòn đá ấy vừa rồi ở trong cơ thể mình, Hoa Dạ Ngữ liền không khỏi đỏ mặt, nhưng lại cảm thấy không có ngọc thạch kia, thân thể của chính mình lại trở nên trống rỗng. Chỉ bị Phó Bạch Chỉ muốn một lần còn thiếu rất nhiều rất nhiều, nàng hy vọng, là ngón tay của Phó Bạch Chỉ, hoàn toàn không có vào trong cơ thể mình.

"Vì sao sư tỷ không tiếp tục khi dễ ta?" Chuyện cho tới bây giờ, Hoa Dạ Ngữ đã bỏ qua ý nghĩ ở phía trên, nàng khẽ liếm cổ của Phó Bạch Chỉ, dường như đứa bé khát vọng yêu thương cọ xát cơ thể Phó Bạch Chỉ. Nàng biết bụng của a chỉ bị mình làm ướt, ngay cả bắp đùi của mình, cũng đã sớm bị lây nhiễm.

"Ngữ nhi rất muốn ta khi dễ ngươi?" Phó Bạch Chỉ biết rõ còn hỏi, nàng rất rõ ràng Hoa Dạ Ngữ đối với mình khát vọng, cũng biết một lần lúc nãy không coi là cái gì. Đầu ngón tay dán tại khe giữa chân Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng mà trượt, thỉnh thoảng vươn lên sờ chóp đỉnh hồng hồng một cái, lại ngay lúc Hoa Dạ Ngữ vặn vẹo vòng eo lập tức ly khai. Phó Bạch Chỉ chính là không muốn thỏa mãn Hoa Dạ Ngữ quá nhanh, thầm nghĩ nhìn dáng vẻ cầu xin tha thứ của người này.

BHTT - Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị - EDITNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ