CHƯƠNG 88

111 4 0
                                    

Ngọc bội hiện lên quầng sáng nhạt màu ấm áp mà tri kỷ, mà hôm nay, rốt cuộc không còn lẻ loi một mình, mà là có thể cùng cái khác ghép lại, tạo thành hoa văn toàn vẹn. Nằm ở trong lòng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ lười biếng giật giật thân thể, lập tức liền cảm giác được trong chăn bông da thịt cùng da thịt ma sát, không khỏi có chút đỏ mặt.

Từ ngày thân mật ở bãi tắm, Phó Bạch Chỉ dường như yêu loại chuyện này, hầu như mỗi ngày đều muốn đem mình lăn qua lăn lại một phen mới bằng lòng bỏ qua. Mỗi lần Hoa Dạ Ngữ đều sẽ đưa ra yêu cầu để cho mình chủ động một lần, nhưng Phó Bạch Chỉ lại mắt điếc tai ngơ, nghĩ hết biện pháp lăn qua lăn lại nàng. Nghĩ đến tối hôm qua mình lại bị muốn mấy lần, Hoa Dạ Ngữ cắn môi dưới, luôn cảm thấy nên nghĩ biện pháp phản kích mới được.

"Thế nào mới sáng sớm liền ngơ ngác?" Phó Bạch Chỉ mở mắt ra, liền thấy Hoa Dạ Ngữ nghiêng đầu nhìn mình, dáng vẻ ngây ngốc rất là khả ái.

"A chỉ, mấy ngày nay ở cùng ngươi, ta rất vui vẻ." Hoa Dạ Ngữ nói, vùi đầu vào lòng Phó Bạch Chỉ, lúc này mới dám lộ ra lo lắng. Cho dù mấy ngày nay rất hạnh phúc, nhưng Hoa Dạ Ngữ biết, tất cả đều là tạm thời.

Tuy rằng Phó Bạch Chỉ không có mở miệng, nhưng Hoa Dạ Ngữ biết, nàng có ý niệm muốn quay về Thương khung môn, làm chưởng môn của Thương khung môn, biến mất một tháng như vậy, mặc kệ nói thế nào đều nên trở về. Nhưng mình là Minh tuyệt cung cung chủ, tất nhiên không thể cùng đi. Nghĩ tới những thứ này, Hoa Dạ Ngữ càng khó xử. Nàng muốn Phó Bạch Chỉ lưu lại tại cái nơi tương đối an toàn này, cũng là tư tâm quấy phá muốn cùng người yêu ở chung thêm mấy ngày. Nhưng nàng không thể hạn chế tự do của Phó Bạch Chỉ, càng không thể lấy danh nghĩa tình yêu giữ nàng ở lại đây.

"Ta biết, bất quá. . . Rời khỏi lâu như vậy, ta rất lo lắng Thương khung môn chuyện bên kia." Suy nghĩ hồi lâu, Phó Bạch Chỉ vẫn là mở miệng. Nàng xác thực muốn trở về, rồi lại không muốn cùng Hoa Dạ Ngữ xa nhau. Sáu năm qua Phó Bạch Chỉ đã chịu đủ mùi vị nhớ nhung cùng cô độc rồi, hôm nay thật vất vả mới cùng với Hoa Dạ Ngữ, nàng tuyệt đối không muốn tách ra.

"A chỉ, ta dẫn ngươi đi xem một chút thư phòng của ta thế nào? Ngươi còn chưa thấy qua tranh ta vẽ đi." Cố ý thay đổi trọng tâm câu chuyện, cho dù chuyển hướng như vậy rất gượng gạo, nhưng Phó Bạch Chỉ lại hết lần này tới lần khác làm thỏa mãn ý nguyện của nàng. Hai người xuống giường, Hoa Dạ Ngữ rõ ràng cảm giác được bên hông khó chịu, nàng không khỏi đỡ thắt lưng đỏ mũi, hóa ra miệt mài quá độ, thật sự sẽ không có khí lực.

"Ngữ nhi thường ngày không thích buộc tóc?" Đứng ở trước gương đồng, Phó Bạch Chỉ từ phía sau lưng ôm lấy Hoa Dạ Ngữ, ngón tay trượt giữa những sợi tóc của nàng. Tóc Hoa Dạ Ngữ rất mềm rất thẳng, sờ lên mượt mà tựa như tơ lụa. Mấy ngày nay ở chung, Phó Bạch Chỉ phát hiện Hoa Dạ Ngữ quả thực không giống lúc trước thích đem đầu tóc xử lý chỉnh tề, đa số là để cho nó tùy ý phân tán, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng một cái dây lụa thắt ở phần đuôi.

Hoa Dạ Ngữ xõa ra như vậy để cho Phó Bạch Chỉ nghĩ càng mê người, xõa tóc nàng tràn đầy lười biếng cùng câu hoặc, để cho Phó Bạch Chỉ luôn muốn gần gũi nàng. Nàng đột nhiên cảm giác được, Hoa Dạ Ngữ vẫn đeo mặt nạ tương đối tốt. Phô bày mặt mũi thực với mọi người như vậy, chẳng biết mình sẽ có bao nhiêu cái tình địch. Tự nhiên, Phó Bạch Chỉ cũng không quên mất một cái vai nam chính trong nguyên bản chính là bị mình bỏ quên thật lâu một trong những tình địch lớn nhất.

BHTT - Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị - EDITNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ