chương 18. tài xế mới

472 58 4
                                    

...

"...cảm ơn bác sĩ, cháu sẽ đến khám lại vào tuần sau"

"Được rồi, cậu khỏe là tốt. Nếu lại bị đứt chỉ thì chạy nhanh đến chỗ tôi, tôi sẽ vá lại cho, còn nếu gan cậu to thì tự đi mà vá" bác sĩ hai tay đút vào chiếc túi áo blouse trắng, miệng cười toe toét.

Sờ vào chỗ miệng vết thương, Hanbin đáp: "bác cứ đùa"

"Không đùa nữa, mà cậu không nói với cái bọn kia à, bọn mà hay đến thăm cậu ấy"

"Phiền lắm bác ạ! Cháu và bọn họ quen nhau chưa đến năm ngày đấy bác, để người ta chăm sóc lâu như vậy bây giờ mà nói ra mình xuất viện..bác nghĩ xem họ sẽ phản ứng ra sao?" Hanbin thở dài, ánh mắt có chút phức tạp nhìn vị bác sĩ vẫn còn đang ung dung giữ nụ cười.

Vị bác sĩ kia ngẫm lại một chút, vuốt vuốt bộ râu trắng bạc của mình. "Chắc sẽ lo lắng chạy đến đón cháu"

"Đúng rồi bác, như thế thì phiền họ lắm, với cả cháu cũng chẳng phải người quan trọng gì của họ, cách đối xử đó làm cháu rất áy náy" cậu mím môi, cũng không hiểu bản thân sao lại nói ra lời này. Nhưng sự thật đúng là như vậy mà.

Nheo mắt nhìn cậu, vị bác sĩ thầm thở dài. Tự hỏi tại sao cậu nhóc trước mặt lại ngây thơ đến ngốc như vậy. Trường hợp mà cậu nói, một là chúng yêu thật, hai thì lừa tình, không thì đào mỏ, nhìn cậu cũng ra dáng công tử nhà giàu lắm chứ, đào chắc cũng phải nhiều lắm à. Còn cái cuối thì...chắc chắn là bị đem làm vật cược rồi. Vậy thì cậu nhóc này đáng giá bao nhiêu nhỉ?

"Cháu không cảm thấy được có chỗ kì lạ ư?"

"Kì lạ? Chỗ nào ạ?" cậu ngơ ngác hỏi.

"Một người quan trọng được đặc biệt quan tâm, sự thật thì là một món đồ không giá trị không được chú ý" một món đồ cược, cược xong liền bị vứt và mất hết giá trị đối với họ, không còn là tâm điểm.

"Bác nói gì thế ạ? Cháu thực ra cũng hiểu vài phần nhưng lại không hiểu sao bác lại nói với cháu"

"Thôi bỏ qua việc đó đi! Bác thấy cũng trễ rồi đó, xe coi chừng cũng đã đến" bác sĩ lắc đầu, không muốn nói thêm lời nào về chủ đề đó. Sợ cậu nhóc nhận ra rồi lại buồn vì sự quan tâm đều là giả dối.

"Thế thì cháu tạm biệt!"

Nhìn bóng lưng khuất sau cửa, vị bác sĩ cười nhẹ. "Hay là chuyển qua khoa tâm lý nhỉ? Trò chuyện thế này cũng vui ấy chứ"

...

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hanbin vào một chiếc xe Rolls-Royce đậu trước cửa. Một vị tài xế do bác Yonghae kêu đến rước cậu đã ngồi đợi sẵn trong xe. Phải nói, tài xế lần này, cậu chàng có dung mạo rất đẹp. Mái tóc dài màu bạc được cột cao thành đuôi ngựa. Hàng lông mi dài uốn cong cùng với màu tóc, nó thu hút cậu ngay khi vừa chạm mặt. Và đôi mắt, như chứa cả một đại dương mênh mông, trong xanh và đẹp. Tất cả mọi thứ trên gương mặt cậu ta phải gọi là hoàn hảo, ngay cả khi cậu ta mang cặp kính gọng vuông, điều đó lại nâng cấp thêm độ đẹp. Thật tuyệt vời!

"Cậu chủ? Trên mặt tôi có dính gì à?"

"Kh..không, tôi chỉ là.." cậu lắp ba lắp bắp, biết bản thân vừa hành động không đúng nên lập tức thu lại ánh mắt, ngay ngắn chỗ ngồi.

-AllBin/Tempest- CÁ CƯỢCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ