"Nếu đau, hãy nói ta biết."
Dưới hai ba ngọn đèn dầu, Lai Lạc đỡ cổ tay của Trương Nguyên Anh, cẩn thận bôi thuốc lên đó.
Ngày ấy để bảo vệ "lá thư cầu hôn", tay Trương Nguyên Anh bị tạt dầu nóng và ngọn lửa bùng lên. Vết thương sưng đỏ, phồng rộp, gần như bị bỏng. Cũng may phạm vi không lớn, chỉ một khúc rộng bằng ba ngón tay.
Lai Lạc tìm một miếng gạc, chấm nước thuốc, nhẹ nhàng đắp lên.
"Sss --" Trương Nguyên Anh nhíu mày rên, nhưng nhanh chóng dừng lại, môi dưới tái nhợt bị cắn ra một vết máu nông.
Lực trên tay nhẹ một chút, Lai Lạc cũng nhíu mày theo, đau lòng nói: "Nếu cô nương cảm thấy đau thì đừng nhìn."
Trương Nguyên Anh mỉm cười, tự lẩm bẩm, "Phải nhìn rõ vết thương, thấy rõ ràng mới biết nên dùng thuốc gì."
Lai Lạc nhất thời không nói gì.
Không gian rộng rãi tràn ngập mùi thuốc nồng nặc khiến cổ họng người ta cay cay, nhức mắt. Dưới ánh lửa, hai bóng người ngồi đối diện bị phản chiếu lên tường.
Lai Lạc nhìn da thịt cuộn lại, giận dữ nói: "Cô nương thật khờ, vì một tờ giấy rách mà làm mình bị thương, không đáng."
Vẻ mặt Trương Nguyên Anh khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Từ nay về sau, mối liên hệ giữa nàng và Phác Thành Huấn có lẽ chỉ là tờ giấy này mà thôi.
Cho nên nàng tham lam muốn giữ lại ký ức, dù sao cũng là người mà nàng yêu thật lòng.
Lai Lạc thấy nàng không nói lời nào, sắc mặt cũng không tốt, cho nên thu lời oán giận vừa rồi, tập trung bôi thuốc.
Cửa căn phòng nhỏ bị đẩy ra, Lương Vị Bình từ bên ngoài bước vào, đưa chén thuốc trong tay cho Trương Nguyên Anh.
"Mới nấu xong, để nguội hẵng uống."
"Ừ, đa tạ Lương huynh." Trương Nguyên Anh đáp lời, Lai Lạc nhận lấy thuốc.
Lương Vị Bình nhìn hai người, ánh mắt hơi khó nói, do dự vài lần, hắn rốt cuộc hỏi, "Ngươi thật sự cùng Phác đại nhân..."
"Ừm," Trương Nguyên Anh gật đầu, bình tĩnh nói: "Lương huynh đừng hỏi."
Lương Vị Bình vừa mở miệng, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Trương Nguyên Anh, rốt cuộc không thể hỏi thêm câu gì, chỉ thở dài, đứng dậy lấy hai chậu than đặt gần chân nàng.
"Sau này hai người tính làm gì?"
Trương Nguyên Anh không nói, Lai Lạc tiếp tục cuộc trò chuyện: "Đương nhiên là rời khỏi Thịnh Kinh, nơi này có gì tốt? Mùa hè nóng, mùa đông lạnh, còn có người đáng ghét."
"Ây dà..." Lương Vị Bình tiếp tục thở dài, "Hãy chờ vết thương trên tay lành lại, ít nhất cũng đợi qua khỏi mấy tháng lạnh phải không? Ngày nào cũng nhiều tuyết, đi đường không dễ."
"Ừ," Trương Nguyên Anh gật đầu, vẫn bộ dáng mất hồn mất vía.
"Ta đi dọn giường cho cô nương." Lai Lạc nói xong, xoay người đi về phía phòng ngủ của Lương Vị Bình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JANGKKU] HUẤN ÁNH [H+]
FanfictionCHUYỂN VER Tên gốc: Đại Lý Tự Khanh Tác giả: An Ni Vi Thể loại: Ngôn tình cổ đại, trinh thám, sắc, nữ phẫn nam trang Nguồn: chemeden.wordpress.com Editor: chè mè đen Văn án: Đại Lý Tự Khanh Phác Thành Huấn là người chính trực, luôn là người trong mộ...