Chương 32 - Bắc phạt

145 13 1
                                    


Đợi ta quay về

Tác giả: Mộ Quân Niên

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Từ ngày ngất xỉu đột ngột, Tuyên Đế sốt cao liên tục, Thái Y viện cũng bó tay. Chu Tương tìm một đạo sĩ tha phương tới làm phép, không ngờ sang ngày hôm sau Tuyên Đế tỉnh lại được.

Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Tuyên Đế làm không phải là triệu kiến quần thần, không phải triệu kiến hoàng tử phi tử mà là mật đàm với đạo sĩ kia suốt một ngày, ngày kế tiếp đạo sĩ tha phương được phong làm quốc sư, gọi là Trương đạo quân.

Quần thần lén lút nghị luận sôi nổi nhưng không ai dám nói thẳng với hoàng đế trong thời điểm căng thẳng này, cùng lắm chỉ là một tên đạo sĩ mà thôi, hoàng đế thích sủng thì sủng, bây giờ quan trọng nhất là Bắc Cương kìa.

Trong nhóm thế gia đại thần chia làm ba phái, Chu Tương cầm đầu phái chủ chiến, gia tộc họ Lữ cầm đầu phái chủ hòa, còn một phái trung lập không chiến không hòa.

Phái chủ hòa cho rằng, bình nguyên Thương Hà xưa nay ở trong tay gia tộc họ Nhan, triều cống mỗi năm lấy đủ loại lý do để giao thiếu hoặc giao muộn, triều đình vốn dĩ chẳng thu về lợi ích gì quá to lớn, bỏ luôn bình nguyên Thương Hà cũng được, chi bằng điều chỉnh dân tị nạn qua núi Tề Vân cố thủ, mưu tính lấy lại phần đất đã mất sau.

Phái chủ hòa nói có sách mách có chứng, bỏ bình nguyên Thương Hà thì Đại Sở vẫn còn vị trí hiểm yếu ở sông Hoàng Xuyên, người Yến cưỡi ngựa giỏi mấy cũng không thể cưỡi qua nơi hiểm yếu đó, chỉ cần bế quan tỏa cảng thì Đại Sở trăm năm sau vẫn cường thịnh.

Rùa đen rụt đầu nói ra những lời hiên ngang lẫm liệt, cùng ngày đã truyền đi khắp kinh thành.

Chẳng bao lâu, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành truyền nhau một câu đồng dao: Thế gia không khí khái, văn nhân không kiêu ngạo, bắc quân không sống lưng, Đại Sở không Thương Hà.

Không biết thế nào mà lại truyền được tới tai Tuyên Đế, Tuyên Đế nổi giận, gọi nhị hoàng tử vào Ngự Thư phòng đánh một trận, chỉ vì nhà họ Lữ là họ mẹ của nhị hoàng tử, một vài chức quan của nhà họ Lữ bị tước bỏ, nhị hoàng tử bị sai đi trông coi hoàng lăng.

Đúng lúc này, đại hoàng tử xuất hiện, chủ động xin ra trận.

Đại hoàng tử khéo léo nói: "Cho dù chết trận nơi sa trường nhi thần cũng không sợ, chỉ cần có thể thay phụ hoàng rửa sạch oan khuất, nhi thần nguyện ý dùng cả tính mạng của mình để đổi!"

Vì sao gia tộc họ Lữ bị ngã? Không phải bởi vì ý kiến chủ hòa của bọn họ không đúng, với quốc lực hiện tại của Đại Sở, bế quan tỏa cảng cũng là một phương pháp có lợi, nâng cao đời sống nhân dân, nhưng bọn họ lại không hiểu được tâm lý của Tuyên Đế. Tuyên Đế để ý bình nguyên Thương Hà sao? Để ý dân tị nạn và những bá tánh mất mạng trong chiến loạn sao? Không phải, ông ta chỉ để ý thể diện của mình mà thôi.

Bỏ bình nguyên Thương Hà, ông ta chẳng còn mặt mũi mà nhìn liệt tổ liệt tông, không còn mặt mũi nhìn những nước chư hầu, cũng không còn mặt mũi nhìn lê dân bá tánh. Ông ta cần phải cứu lại mặt mũi của mình! Chuyện gì cũng được, chỉ cần có thể cứu lại mặt mũi!

[Đam mỹ] Ba Ngàn Dặm Lưu Đày - Mộ Quân NiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ