Chap 55

16 1 0
                                    

Ngày cuối tuần trời đẹp, nắng trong, gió thổi qua cánh cửa sổ mở toang làm đống giấy trên bàn bay loạn xạ. Tôi lười biếng nằm nhoài bên cạnh và không có ý định nhặt đống giấy vừa bay xuống sàn, tay cầm bút nguệch ngoạc ghi được đúng một dòng và thậm chí còn không liên quan đến bài học. Ôi mẹ ơi, chán như này thì ngỏm mất thôi.
Nghe nói sắp có bão nên hội chợ phải dọn sớm hơn dự kiến, ngày mai là ngày cuối cùng rồi, nếu như bây giờ không tới chơi thì ngày mai chỉ còn thấy được mỗi cái khung đu quay chỏng chơ mà thôi.
Tức cái nỗi thằng nhãi Thiên  n lại bắt tôi làm hết chỗ cái đề Toán dài ba trang này rồi hắn mới xem xét có cho tôi đi hay không.
"Quả báo của thành tích tụt đấy." Thiên  n bảo thế.
Nhưng mà đi chơi về phạt tiếp trời cũng có sập đâu cơ chứ. Tôi phụng phịu chọc tay người bạn trai mới nhận gần đây.
"Nè, Thiên  n ơi, đi ngó qua một chút rồi về học tiếp cũng được mà."
Hắn ngước mặt lên nhìn tôi, lườm cháy mặt. "Không được là không được."
Đồ nhỏ nhen! Mới nhận bạn trai được vài hôm tự dưng lại muốn mang trả về cơ sở sản xuất rồi.
Tôi xưng xỉa như cái bánh bao hấp, quay lại chỗ của mình và tiếp tục nằm ườn trên bàn, rầu muốn xỉu. Hôm qua, Cà Chua và Củ Cải đã đi rồi đó, chúng nó vừa về đến nhà là thay phiên nhau làm phiền tôi. Một đứa mô tả qua điện thoại, đứa kia phụ hoạ ngay ban công nhà bên.
"Này nhá, hội chợ năm nay siêu vui luôn nhá. Bao nhiêu là đồ ăn ngon, bao nhiêu là trò chơi luôn á. Còn cái đu quay thì siêu to, trông hơi sợ nhưng mà chơi thích lắm. Sao? Mày vẫn chưa đi à? Mau đi đi, người ta sắp dỡ hết rồi."
Ban công nhà bên. "Đi đi không bão."
Ờ đấy, chúng bây cũng giỏi làm phiền người khác ghê.
Thế là tôi càng buồn thối ruột. Ghen tị quá đi, tôi cũng muốn đi hội chợ, muốn ăn đồ ăn khoai tây lốc xoáy, ăn kẹo bông, ăn kem ốc quế, muốn ngồi cả đu quay nữa.
Cơ mà... tên bạn trai này như ông thần giữ cửa thế này làm sao mà tôi dám lén đi cơ chứ. Mới cả, tôi cũng muốn đi cùng hắn cơ mà.
Tôi vẫn nằm ườn ra, miệng lầm bẩm lầm bầm như nguyền rủa. Thiên  n mất kiên nhẫn, dẹp cuốn sách trong tay.
"Thôi được rồi, nếu cậu làm hết chỗ trang bài tập ấy thì chúng ta sẽ đi hội chợ."
Mắt tôi sáng lên như đèn pha. "Thật hả? Không được nuốt lời à nha."
Chơi luôn, tưởng gì chứ dăm ba cái bài toán này, dễ như ăn kẹo. Được tiếp thêm động lực, tôi xắn tay áo lên nghiêm túc xử lý mấy con số đang nhảy múa.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi hoàn thành bài tập toán với tốc độ sét đánh như này.
"Đã xong."
Viết xong dòng cuối, ngắm nghía xem xét lại một lần nữa sau đó tôi nằm xuống bên cạnh nghỉ ngơi một lát, đợi Thiên  n quay về để khoe cho hắn xem thành quả. Và thế là có thể đi chơi hội chợ rồi.
A, gió trời mát ghê! Tôi nhắm mắt tận hưởng cơn gió thổi qua mái tóc mà chẳng bận tâm nó đang rối tung rối mù cả lên. Tận hưởng nốt trước khi mai bão tới, gió có khi thổi bay cả người. Lim dim một lúc, tôi gục tại trận.
"Bảo Bình, Bảo Bình... dậy đi."
Nghe tiếng gọi tôi lờ mờ mở mắt, mơ màng dùng ống tay áo lau luôn miếng dãi đang chảy ở khóe miệng, rồi cả chỗ đã lỡ rớt lên quyển vở nửa. Chữ hơi nhòe nhưng không thành vấn đề vẫn xem được, vẫn chấp nhận được.
"Mấy giờ rồi?"
Thiên  n ngồi xuống bên cạnh tôi. "Sáu giờ rồi."
Tôi tỉnh táo hẳn. Ngầu thế, ngủ một mạch từ chiều tới tối luôn hả? Mà trời mùa hè sao trời tối nhanh thế nhỉ?
"Á... Tớ làm xong bài tập toán rồi nhé. Đi hội chợ thôi."
Thiên  n lắc đầu chỉ ra ngoài cửa sổ. Tôi ngoái đầu lại nhìn, sét đánh cái đùng sáng loáng cả bầu trời, từng hạt từng hạt mưa rơi ào ạt ào ạt, rơi trên cửa sổ làm nhoà cả đi, cuốn theo cả cái đu quay của tôi trôi tuột theo làn khói.
"Mưa á? Không thể nào?" Rõ ràng sáng nay trời còn đẹp mà?
"Tớ xin lỗi. Bão tới sớm hơn dự kiến nên hội chợ đã đóng cửa vào hôm nay mất rồi."
Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế. Bài tập toán thì đã làm xong nhưng mà hội chợ lại đóng cửa mất tiêu rồi.
Thiên  n nắm tay tôi, trông hơi tội lỗi. "Đừng buồn nữa, sang năm đi cũng được mà."
Tôi đứng phắt dậy, chống nạnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông bạn trai cứ nghĩ là tôi cáu và chuẩn bị đấm cho ổng một phát nhớ đời, vội vàng vọt qua một bên né đòn. Nhưng không, tôi đi lại gần cái cửa sổ sát đất nhà cậu ấy, cáu kỉnh hét toáng lên.
"Tức thật, cuối cùng vẫn không được đi. Ông trời BẤT CÔNG QUÁ!!!!"
Vừa hét xong, tự nhiên ngoài trời sét đánh một tiếng như muốn xé đôi bầu trời, làm tôi giật mình nhảy tới đánh đu lên cánh tay Thiên  n. Lạy chúa, đã bất công người ta không chấp thì thôi, lại còn dọa cho tôi giật hết cả mình.
Lại một tiếng nữa xé ngang bầu trời, lần này điện trong nhà nhấp nháy hai cái rồi tắt cái phụp.
Toi cơm, mất điện rồi.
Con phố hòa vào màn đêm, mà tiếng mưa thì càng ngày càng lớn. Tôi méo miệng, lòng tự nhủ thêm cả ngàn lần rằng sau này cấm tiệt không bao giờ được nói xấu ông trời thêm một lần nào nữa. Bởi ông trời không những bất công mà còn siêu nhỏ nhen ấy, lỡ đâu vui tính ổng đánh cho một phát sét thì lại đen thui cả người thì khốn.
Tôi lặng thầm bấu chặt lấy cánh tay Thiên  n để chắc chắn rằng vẫn có người đứng bên cạnh mình. Bình thường tôi khá tự tin rằng tôi không sợ sấm, không sợ mưa, không sợ bóng tối,... nhưng mà ba cái này xuất hiện cùng một lúc thì nói thật vẫn cứ có cảm giác khủng bố khiếp đảm luôn ấy.
Tự nhiên lại thấy hối hận, đã sợ ma rồi tối qua lại còn ngồi xem phim ma với Bảo An làm chi không biết, giờ mấy cái tình tiết phim nó đang dội lại trong đầu như mấy quả bom nguyên tử đây nè.
Lại một tiếng sấm siêu to khổng lồ nữa làm tôi co rúm lại. Trong lúc ấy, Thiên  n bất chợt ôm lấy tôi, tay vỗ vào lưng khe khẽ an ủi.
"Thiên  n...?" Tôi dè dặt gọi.
"Hửm?"
"Tớ đói."
Vừa dứt lời thì bụng tôi đánh một tràng lô tô dài dằng dặc, may là có tiếng mưa át đi chứ không tôi có chui xuống đất cũng không hết xấu hổ mất.

[FULL] - Khi Ta 17Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ