"cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân jeon wonwoo ạ ?"
nữ y tá từ phòng cấp cứu đi ra, trên tay cô cầm hồ sơ bệnh án rồi đánh mắt tìm người nhà bệnh nhân.
"là tôi."
kim mingyu bật người đứng dậy từ hàng ghế chờ, mẹ kim ngồi kế bên cũng bất giác đi theo cậu. từ lúc đưa wonwoo vào phòng cấp cứu đến tận bây giờ bà vẫn chưa hết lo lắng, đôi bàn tay cứ xoắn xít vào nhau.
"xin phép anh cho tôi hỏi, anh cùng bệnh nhân wonwoo là mối quan hệ gì ạ ?"
"tôi là alpha của anh ấy."
mingyu chẳng chút do dự mà trả lời, lee younghee ở bên cạnh lại cho rằng mình đã quáng đến mức ù cả tai, mấy lời mingyu nói bà nghe chữ được chữ mất rồi cũng từ tai này mà vụt sang tai nọ.
"mời hai người theo tôi đi lối này, bác sĩ phụ trách ca cấp cứu vừa rồi có vài lời cần căn dặn đến người nhà bệnh nhân ạ."
nữ y tá đi trước để dẫn đường, cô dắt hai mẹ con mingyu băng qua dãy hành lang đông ngợp người qua lại, và cuối cùng dừng chân trước một cửa phòng đóng kính bưng. nữ y tá đưa tay lên gõ cửa, sau đó quay sang làm hướng tay mời vào với hai người bọn họ.
vị bác sĩ ngồi bên trong vừa thấy người nhà bệnh nhân đến liền gật đầu chào, sau đó chỉ vào hai cái ghế được bày sẵn ở đối diện mình.
"mời hai người ngồi."
mingyu cùng mẹ ngồi xuống, đôi bàn tay cậu nắm hờ đặt lên lớp vải quần tây.
"hiện tại tình trạng của bệnh nhân đã ổn định trở lại, may mắn sao triệu chứng sốc phản vệ vừa nãy chỉ ở mức độ nhẹ mà thôi."
"bệnh nhân đang nằm ở phòng hồi sức, sau khi các chỉ số ổn định trở lại sẽ được đưa về phòng bệnh nên gia đình mình cứ yên tâm."
bả vai căng cứng của mingyu cuối cùng cũng được thả lỏng, một hơi dài như trút hết mọi áp lực được thở ra. khi nãy nhận cuộc gọi từ mẹ kim cậu chẳng nghĩ gì nhiều, cứ cho rằng bà chỉ đơn thuần gọi đến hỏi thăm mình vài điều nho nhỏ. ai mà có ngờ mingyu lại nhận được tin wonwoo ngất xĩu ở nhà. chỉ mới vừa nói tạm biệt anh mấy tiếng trước, vài tiếng sau hốt hoảng chạy về nhà thì người đã nằm bất động dưới sàn cùng gương mặt trắng bệch.
cậu cũng cuống cuồng cả lên, nhưng phải gắng giữ bình tĩnh để đưa wonwoo đến bệnh viện an toàn. mingyu chỉ biết cầu mong sao anh cùng bé con trong bụng không xảy ra chuyện gì, nếu không cậu cũng chẳng biết làm gì tiếp tục nữa.
"vậy còn đứa bé, bé con không sao chứ bác sĩ ?"
mingyu hỏi trước ánh nhìn ngơ ngác của mẹ kim, cậu khẽ khàng đưa tay phủ lên đôi bàn tay run rẩy của bà.
"đều ổn cả rồi, cả hai ba con phải nói là vô cùng may mắn."
bàn tay của mingyu nắm chặt tay mẹ kim hơn, ngón tay chầm chậm di chuyển như thầm thay cho lời trấn an bà.
"tuy nhiên tôi cũng có vài điều cần lưu ý với gia đình mình, chuyện xảy ra hôm nay cả bệnh nhân cùng bé con quả thật rất may mắn, tôi phải lặp đi lặp lại nhiều lần như thế. vì tôi nghĩ nếu để tình trạng này tái diễn một lần nữa thì e là sẽ chẳng xoay trở kịp thời để cứu bệnh nhân."