Chương 7

1.2K 168 9
                                    

Thật ra gương mặt của người mới xuất hiện ở trước mặt Minseok không phải kiểu dáng điển hình của nhu hoà. Thực tế, đó là một kiểu dáng của một gương mặt góc cạnh với xương hàm được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, mang đầy tính công kích. Chỉ là người nọ rất biết cách che lấp đi điểm công khích của mình bằng cách vuốt một mái tóc mềm mại thanh lịch, gọng kính đen che bớt đi những trạm trổ mỹ miều khơi gợi đầy nam tính.

Thoạt nhìn, người nọ trông thực dễ gần, cứ như thể đối với bất cứ ai cũng đặc biệt hoà nhã, dễ tiếp xúc bởi dáng vẻ được hắn ta cẩn thận chỉnh trang lên thân mình.

Minseok cũng bị dáng vẻ này đánh lừa, gương mặt có chút căng thẳng bối rối vì lạc đường thoáng giãn ra. Cậu muốn mở lời nói gì đó, nhưng tầm mắt hạ thấp xuống.

Trên lồng ngực người nọ, ghim cài áo với viên đá nhỏ màu đỏ lấp lánh được đính lên. Nó xinh đẹp và mỹ lệ tới nỗi, những đường vân được khắc trên nó cũng rất đỗi lấp lánh.

Thực rung động lòng người.

Ánh đỏ diễm lệ, mê hoặc nhân tâm.

Chỉ tiếc rằng, Minseok lại không nắm rõ thực tế, sự mê hoặc mà thứ khảm nạm pha lê xinh đẹp kia đem đến. Trong mắt cậu, chúng trở thành một vật chết vô nghĩa, một thoáng chốc dừng lại rồi thôi.

Bởi vì đã từng nhìn thấy trên lồng ngực của Jeong Jihoon, cho nên vẻ đẹp nặng nề của chiếc ghim cài áo nọ đã chẳng còn đủ khiến Minseok xao động nữa.

Cậu cũng không rõ, chỉ là không muốn nhìn vật lấp lánh đó lâu thêm.

Chẳng hiểu sao, mỗi lần chú ý tới, cảm giác bản thân liền không thực sự vui vẻ.

Loáng thoáng bên tai sẽ là một vài âm thanh vô nghĩa.

"Tôi muốn đến toà giảng dạy A, lớp A1, vì phương hướng của tôi có phần không tốt nên đi lạc đến đây."

Minseok giải thích.

"Anh có biết chỗ nào tới lớp A1 không?"

Đồng thời, cậu cũng không quên hỏi lại đường.

Người nọ mỉm cười, biến sự nhu hoà tan ra thêm chút nữa trên gương mặt, dịu dàng trong mắt như có thể chảy xuôi thành một dòng sông.

"Bạn mới nhập học đúng không, thực ra chúng ta học cùng một khối đó, để mình dẫn bạn đi."

Âm thanh người nọ trầm trầm chủ động bước tới gần Minseok hơn.

"Có thể cho mình biết tên được không? Mình là..."

Người nọ hỏi, nhưng không giống với Jeong Jihoon kiêu ngạo cùng ngang tàn. Thiếu niên cùng tuổi tự mình xưng tên trước.

"Lee Minhyung, một thành viên mới của hội học sinh."

Lee Minhyung, tên của tôi đấy, nhớ cho kĩ vào nhé bảo bối.

Nụ cười người nọ càng đậm, thì Minseok lại có phần sững sờ. Giống như hình ảnh quen thuộc cùng cái tên cậu đã từng nghe và bắt gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không thể nhớ ra, chỉ mơ mơ hồ hồ mà biết rằng.

Keria || Trầm luân cùng mê đắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ