Chương 13

1.1K 194 36
                                    

Wooje hài lòng khi được Minseok kéo đi. Thậm chí, nó còn không quên quay đầu nhìn Hyeonjun và bày ra khuôn mặt của một kẻ đắc thắng tự mãn.

Hơn ai hết, chỉ vì hiện tại, giống như trước đây, Choi Wooje nó là người duy nhất nhớ được hầu hết tất cả mọi thứ.

Tất nhiên, sẽ có những khoảng trống không thể lấp đầy trong ký ức. Có một vài thứ mà Wooje không tài nào nhớ nổi.

Nó biết chúng cũng rất đỗi quan trọng.

Chỉ là chiếm được lợi hơn người khác.

Đã là điều cực kỳ may mắn với nó rồi.

Bởi vì so với những thứ không nhớ tới được.

Ryu Minseok còn quan trọng hơn hết thảy.

Wooje che giấu ánh mắt dần trở nên tăm tối cùng biến chất của nó đằng sau lớp mắt kính. Nó nhìn chằm chằm vào bóng lưng người trước mặt, anh trong thân hình nhỏ bé với dáng đi thẳng người giống như luôn khẳng định rằng, chẳng có gì có thể lay đổ nổi anh.

Bé con của nó, trước kia hay bây giờ vẫn rất đỗi thu hút người khác với gương mặt cùng cá tính khác biệt như vậy.

Cho dù nó đã cảnh báo, về việc anh phải tránh xa những kẻ phiền phức khác dòm ngó anh.

Thì anh vẫn tiếp cận đụng độ những tên đáng ghét đó theo cách mà nó chẳng thể nào ngăn cản.

Chính Choi Wooje cũng phải biết rõ.

Có những thứ đã được định mệnh sắp đặt sẵn.

Giống như sự có mặt của bọn họ quay trở lại thời điểm này.

Khi mọi thứ mới chỉ vừa chớm nở.

Chỉ là nó không kiềm được tức giận. Anh vẫn luôn là người khiến nó phải bực bội như vậy. Thu hút ong bướm, quyến rũ người khác, khiến nó lần nào cũng như lần nào chẳng thể độc chiếm anh hoàn toàn.

Thực là bé hư.

Yêu thích thứ lấp lánh đó tới vậy sao?

Mới bắt đầu, mở màn câu chuyện mà anh đã chuẩn bị tiếp cận những kẻ đốn mạt đó rồi à.

Cơn ác mộng của anh, thứ khiến anh phải sực tỉnh còn chưa đủ rõ để cảnh báo anh à.

Ryu Minseok vẫn luôn không ngoan như vậy.

Choi Wooje thực sự phiền lòng.

"Anh ơi, tới đây được rồi, chút nữa anh còn phải quay lại lớp học đấy."

Wooje nói sau khi bọn họ đã đi cách lớp A1 ở một đoạn tương đối trên hành lang. So với suy nghĩ, âm thanh của nó vẫn cố ý biến tấu trở nên nhẹ nhàng cùng dè dặt, như thể nó thực sự đang lo lắng thay cho Minseok.

"Em không làm liên luỵ đến anh chứ?"

"Nếu anh quay lại lớp học đó, đám người kia sẽ chẳng bỏ qua cho anh mất."

"Tất cả là tại em."

"Em chỉ là cản tên gì gì kia đánh một bạn học khác, bị chúng nhốt vào nhà vệ sinh nên muốn tìm anh để than thở."

Keria || Trầm luân cùng mê đắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ