Không phải bảo thiếu chủ thích sạch sẽ sao?
Cừu Nhạn Quy cứng người không lên tiếng, lần trước hắn chỉ dựa vào mép giường cũng phải lót một chiếc khăn lên, huống chi là......
"Đọc đi chứ." Chất giọng biếng nhác của thiếu chủ vang lên bên tai, khàn nhỏ trầm thấp, Cừu Nhạn Quy đành khẽ giọng đọc, hắn cẩn thận thả lỏng cơ thể để thiếu chủ dựa tiện hơn.
Cơ thể của thích khích rất ấm áp, hiểu chuyện không nhúc nhích lung tung, Tả Khinh Việt tùy ý gối lên chẳng hề cân nhắc tới cảm nhận của người khác tẹo nào.
Cuốn sách cổ kia y đã thuộc nằm lòng từ lâu, bảo đối phương đọc cũng chỉ để tự tìm niềm vui, Tả Khinh Việt nghe giọng nói từ tốn trầm thấp của hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Những giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn.
Trên người Cừu Nhạn Quy có mùi thuốc do y đích thân bôi, ngoài ra không còn mùi lạ gì khác, ngửi vào rất sạch sẽ.
Lại thêm rất nghe lời, ngu xuẩn y như không có não.
Hành động của y vừa rồi xấu xa đến thế mà hắn cũng không nghĩ đến việc tránh đi, không tránh cũng đành, còn lĩnh phạt nhận sai đâu ra đấy nữa chứ.
Không biết tự bao giờ chút mũi gai thuở đầu đã được hắn từ từ rút về, nếu như trước kia thích khách tựa như con mãnh thú bị buộc xích sắt, chịu khuất phục trong sự bất cam.
Vậy thì lúc này đây hắn chính là chú sói đơn độc thu lại dã tính, ngoan ngoãn cúi cái đầu cao ngạo xuống, chỉ khi bảo vệ chủ mới lộ ra mặt nguy hiểm tàn khốc.
Nhưng cần gì phải vậy, cô lang há có thể đi nhận chủ?
Tả Khinh Việt chậm chạp giơ tay để lên vết thương của đối phương, chỉ phủ hờ ở đấy.
Hô hấp của Cừu Nhạn Quy thoáng nghẹn lại, giọng đọc bỗng ngừng.
Lần này Tả Khinh Việt không giục hắn, đầu ngón tay y được lây độ ấm có thể cảm nhận được vùng bụng nhấp nhô theo nhịp thở của Cừu Nhạn Quy.
Cừu Nhạn Quy cầm cuốn sách không ư hử, nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nông của cả hai.
Rất lâu sau Tả Khinh Việt mới như hạ mình phẩy tắt nến, dựa vào người hắn không động đậy, âm giọng nhạt nhẽo không nghe ra cảm tình, "Nằm yên đấy, niệm tình ngươi có công bảo vệ chủ, chia ngươi phân nửa giường."
Cừu Nhạn Quy nhẹ nhàng đặt cuốn sách bên gối, bóng tối che giấu vành tai đã ửng hồng, hắn vâng lời nằm xuống, cứng đơ hệt như khúc gỗ, "Dạ."
Tả Khinh Việt thoải mái nằm xuống kế bên Cừu Nhạn Quy, trên chiếc giường vốn lạnh băng có thêm một cái lò lửa hình người, nên chẳng mấy chốc nhịp thở của thiếu chủ đã trở nên đều đặn.
Cừu Nhạn Quy thì không hề nhắm mắt.
Tay của thiếu chủ vẫn vắt hờ tại vết thương của hắn, đầu ngón tay chỉ lây một chút nhiệt độ mỏng manh, giống như không sao ủ ấm được, hơi lạnh ngấm vào vải vóc nhưng thích khách không hề thấy khó chịu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Miêu Cương Khách - Tiện Phàm
FantasyTác giả: Tiện Phàm @羡凡 vb: @A凡肝不动(https://weibo.com/u/7248044219) Raw: Trường Bội (https://m.gongzicp.com/novel-635938.html?pageType=app_book_info&worksId1=635938) Tình trạng: 76c (70 chính văn + 6 ngoại truyện) Tóm tắt: Thích khách tuấn tú của mỹ n...