Chương 42. Cố chấp

1.1K 98 25
                                    

Tả Khinh Việt cười nhạo một tiếng rất khẽ, nom dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn của Cừu Nhạn Quy trong lòng chỉ còn lại sự châm biếm.

"Hôm nay không giả câm nữa à?" Y lạnh nhạt hỏi.

Cừu Nhạn Quy cúi đầu, chua chát không biết đáp lời ra sao, thích khách đổi sang bạch y không lạnh lùng nguy hiểm như hắc y, hắn quỳ gối trên giường ngọc, thân hình cao lớn và rắn rỏi như bạch dương có dáng dấp thanh nhã tuyệt đẹp.

Vách tường xám xịt và huyền thiết không hề tương xứng với hắn, nhưng lại vô cớ khiến lòng người nổi lên ý nghĩ lạ kỳ.

Hắn sạch sẽ tựa một đoá sen trắng trong bùn lắng, lại khư khư bị vây tại một tấc đất bẩn, rõ ràng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng trông mong manh đến khôn tả.

Ánh mắt Tả Khinh Việt trở nên âm u, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chuông bạc ở hông, quan sát hắn kĩ càng như muốn nhìn thấu người trước mắt.

Cừu Nhạn Quy không hề ngẩng đầu lên, nên đương nhiên không cảm nhận được bầu không khí dần dần trở nên đặc quánh và tối tăm, hắn mím môi.

Ăn nói vụng về, hắn đành phải dùng hành động trả lời cho thái độ của mình, Cừu Nhạn Quy giữ nguyên tư thế quỳ gối dịch về trước một chút, ngón tay của hắn cuộn tròn nắm chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt trong veo ấy không có nịnh hót lấy lòng, sạch sẽ hệt như năm đó, hắn vẫn luôn yên lặng, pha lẫn nỗi kì vọng và chuyên chú không dễ nhận ra.

Rõ ràng hắn không nói câu nào, song yếu thế và thân thiết hàm chứa bên trong đúng chừng mực, tướng mạo của Cừu Nhạn Quy không mềm mại mà trông rất tuấn tú, mặt như quan ngọc, thân hình gầy gò nhưng không mất sức mạnh.

Tả Khinh Việt cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi.

Cảm giác thoả mãn pha lẫn với sự tàn bạo không thể khống chế trong lòng, thôi thúc y muốn giày vò người trước mặt đến thoi thóp hơi tàn, chỉ có thể ỷ vào y sống tiếp.

Muốn để bàn tay cầm kiếm vô cùng vững vàng ấy chỉ có thể phí công bắt lấy thứ gì đó, sau đó run rẩy không tự kìm được, mong manh mà dễ vỡ.

Người bị huyền thiết buộc lại không còn là thích khách hàng đầu uy danh bên ngoài, cũng không còn là thích khách ôm ý đồ khác.

Là Cừu Nhạn Quy bị y giam cầm ở bên cạnh.

-- chỉ thuộc về một mình y.

Tả Khinh Việt cụp mắt, không rõ nét mắt tiến gần vài bước, vươn tay sờ nhẹ dái tai hắn, tai Cừu Nhạn Quy lập tức đỏ bừng.

"Biết hầu hạ không?" Giọng Tả Khinh Việt hơi khàn nhỏ không du dương như mọi ngày, đầu ngón tay lành lạnh của y lướt từ dái tai đến gáy Cừu Nhạn Quy, rồi tự nhiên xoa nhẹ bờ môi khô của hắn.

Cừu Nhạn Quy tê dại cả người, đương nhiên hắn hiểu ý của thiếu chủ, rõ ràng là câu nói quen thuộc, lúc này đây lại ám muội tột cùng.

Cừu Nhạn Quy không nói nên lời, hàng mi run run, vô thức nín thở.

Cằm bị dịu dàng nâng lên, Cừu Nhạn Quy đối diện với ánh mắt hẹp dài đưa tình của Tả Khinh Việt, hô hấp của thiếu chủ dường như cũng không quá ổn định, đuôi mắt cũng ửng đỏ, dung mạo đẹp đẽ hơn cả hoa xuân trăng thu.

[HOÀN] Miêu Cương Khách - Tiện PhàmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ