20 - Tiêu dao thiên hạ

333 15 4
                                    

Chương 20: Lời hứa đã quên!

Hai cục nắm nho nhỏ bò chung quanh một vòng, tiểu Thiên Lạc lo lắng nói: "Sở Hà ca ca, chúng ta sẽ không bị cha mắng đi?!"

Tiêu Sở Hà vỗ ngực nói: "Muội yên tâm, nếu tam thành chủ mắng muội, ta sẽ dẫn muội về nhà ta, ở đó không ai dám mắng muội, muội muốn làm gì cũng được."

Đường Liên ho sặc sụa, Thiên Nữ Nhụy bật cười.

Vô Tâm trêu chọc: "Không nghĩ đến ông chủ Tiêu lúc nhỏ đã có ý định đem đi Tư Không cô nương, tam thanh chủ mà biết, không biết sẽ như thế nào, tiểu tăng thật tò mò."

Lôi Vô Kiệt cười ngả nghiêng.

Tiêu Lăng Trần nói: "Ra ngoài chơi mà không rủ ta, thấy sắc quên huynh đệ."

Tiểu Thiên Lạc đang bò theo tiểu Sở Hà, lúc sắp lướt qua nhà tiếp khách, nàng thấy được Ngân Nguyệt thương, hai mắt sáng lên. Nhanh chân bò qua đó cầm đi.

Tư Không Trường Phong ngây người: "Ngân Nguyệt thương có thể động?!"

Tiêu Nhược Phong sửng sốt, nở nụ cười: "Rõ ràng là có vật nhỏ ôm đi."

Hai người bước ra ngoài thấy tiểu Thiên Lạc bước đi xiêu vẹo, tay giữ chặt Ngân Nguyệt thương không buông.

Tiểu Sở Hà quay lại tìm người, thấy nàng đứng không vững, liền chạy đến giúp một tay: "Cẩn thận."

Tiểu Thiên Lạc nhìn hắn nói: "Ca ca Thiên Lạc thích cái này."

Tiểu Sở Hà nhìn Tư Không Trường Phong, nghiêm túc nói: "Tam thành chủ, thương này bao nhiêu? Ta ra giá cao mua lại!"

"..."

Tiêu Nhược Phong thấy Tư Không Trường Phong hung tợn trừng hắn, ho nhẹ vài tiếng: "Sở Hà, thương sao có thể nói bán là bán."

Tư Không Trường Phong vội trấn an tiểu Thiên Lạc: "Con gái, bây giờ nó rất nặng đối với con, đợi khi con lớn chút, cha cho con được không?"

Tiêu Nhược Phong: "..."

Tiểu Thiên Lạc tiếc nuối buông thương ra.

Tiểu Sở Hà thấy nàng không vui, liền nói: "Nếu không muội cùng ta về nhà, nhà ta rất nhiều vũ khí, muội thích côn không?" Nói đoạn đem Vô Cực côn ra: "Thích kiếm cũng đúng, nhà ta có thanh kiếm tên gọi rất khí phách, Thiên Trảm kiếm."

Tiêu Nhược Phong ho càng lợi hại.

Tiêu Lăng Trần ngây người, lắp bắp: "Tiêu Sở Hà, ngươi thế nhưng có ý định đem Thiên Trảm kiếm tặng ra ngoài."

Tư Không Thiên Lạc ôm mặt, nàng có chút hối hận khi dùng lư hương rồi.

Tiêu Sắt cười khẽ một tiếng: "Ta không nghĩ mình sẽ quên đoạn ký ức này, nếu có thể nhớ ra, chúng ta đã sớm hơn ở cạnh nhau."

Lôi Vô Kiệt ngây ngốc nói: "Sớm hơn gặp nhau cũng không thể ở cạnh nhau nha, chẳng phải trước kia ngươi nói, không muốn sư tỷ liên lụy quá sâu với Thiên Khải, ngươi không muốn sư tỷ vì ngươi bị thương?!"

Tiêu Lăng Trần cười ra tiếng: "Ngốc tử, ta không hiểu nổi Diệp cô nương thích ngươi điểm nào?"

Tiêu Nhược Phong cười khẽ một tiếng: "Là một hạt giống tốt." Hắn cởi áo khoác ngoài ra quăng cho Tư Không Trường Phong: "Vậy để ta dạy các người một bộ quyền đi."

Hai cặp mắt sáng lên, nhìn từng quyền dứt khoác đánh ra.

Tiêu Sắt sửng sốt trong giây lát, đột ngột nói: "Mau đánh theo, vương thúc đánh quyền rất giỏi, chưa ai có thể đánh thắng."

Một quyền, ta thẳng về trước đường lối mịt mù.

Người ở trước mắt, nhưng quyền lại không thấy.

Giấu đi nắm đấm, một quyền đánh ngã đối phương.

Ta đã ra quyền, ngươi chỉ có thể đứng xem.

Mỗi cái nhấc tay, nhấc chân đều ưu nhã quý phái, Tư Không Thiên Lạc mê mẩn nhìn Tiêu Nhược Phong. Tiêu Sắt ngăn tầm mắt của nàng: "Xoay người lại, ta dạy nàng."

Tiêu Lăng Trần cười nhạo: "Không phải ngươi chứ, đó là phụ soái, người cũng không còn, ngươi ghen cái gì?!"

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh: "Đừng chọc ta, nếu không ngươi có hại chỉ mình ngươi."

Tiêu Lăng Trần hừ lạnh một tiếng, lại học theo mọi người đánh quyền, với hắn mà nói là ôn quyền.

...

Mấy ngày sau.

Tiểu Thiên Lạc theo cha đưa đi ba người, tiểu Thiên Lạc không tha nắm chặt tay tiểu Sở Hà: "Ca ca."

Tiểu Sở Hà nhìn Tiêu Nhược Phong: "Lang Gia hoàng thúc, chúng ta có thể đem muội muội về không?!"

Tư Không Trường Phong nói: "Không được, tiểu điện hạ, nhà Thiên Lạc ở đây, không thể đi đâu hết."

Tiểu Lăng Trần ngáp dài một tiếng: "Đệ đệ, ở Thiên Khải ngươi có hai muội muội, lại đem về một cái, không sợ các nàng đánh nhau." Đặc biệt là con bé nào đó, Tiểu Lăng Trần ở trong lòng bỏ thêm một câu.

Tiểu Sở Hà hơi hơi nhíu mày: "Nhưng ta chỉ thích Thiên Lạc, Lang Gia hoàng thúc, giúp ta đi."

Tiêu Nhược Phong ho nhẹ một tiếng: "Thích muội muội, lần sau chúng ta có thể lại đến, muội muội còn nhỏ không thể rời xa cha."

Tiểu Sở Hà miễn cưỡng nhìn Tư Không Trường Phong, nói: "Vậy đi, cho phép ngươi cùng chúng ta đi."

"..."

Tư Không Thiên Lạc nhoẻn miệng cười: "Thật may lúc đó cha không có đánh ngươi."

Tiêu Sắt mặt hơi đỏ lên: "Cảm ơn nhạc phụ đã nương tay."

Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu: "Hồi ức đẹp thế này, mà sao cuối cùng cả hai lại quên."

Tư Không Thiên Lạc nhỏ giọng: "Lúc nhỏ ta có một trận bệnh nặng, có rất nhiều chuyện không cho tới bây giờ không nhớ được..."

Vô Tâm nhìn sang Tiêu Sắt: "Vậy còn ngươi?!"

Tiêu Sắt không trả lời hắn, ngước nhìn bầu trời, tuyết rơi rồi.

Tiêu Lăng Trần cười cười, đẹp sao, có lẽ cũng là lần cuối cùng đi!

Hai giọng nói non nớt đồng thời vang lên:

"Thiên Lạc, muội không được quên ta đâu đó!"

"Sở Hà ca ca, không cho phép quên muội!"

[TNCH] Giang hồ nhân lúc niên hoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ