Chương 28: Mượn rượu giải sầu

37 3 0
                                    

Lão công Kỳ Tô cầm qua 2 rương bưởi nặng nhất, Lưu Tấn Nhã thì mang theo túi xách cùng đôi thú bông, Chung Du Hiểu hai tay trống trơn, nhẹ nhàng linh hoạt bước đi, thỉnh thoảng khi được lão công Kỳ Tô nhờ cậy sẽ đi đến đưa tay nâng đỡ Kỳ Tô một chút.

Gặp đúng thời điểm nhiều người, các nàng đợi qua hai chuyến thang máy mới đến trước nhà Kỳ Tô.

Nhà ở của vợ chồng Kỳ Tô có hai phòng ngủ cùng một phòng khách, nhìn qua một lần sẽ bao quát tất cả, thiết bị lắp đặt bên trong đơn giản, diện tích nho nhỏ không có quá nhiều không gian trống trải, dù vợ chồng Kỳ Tô vì muốn chiêu đãi khách nhân đã sớm dọn dẹp, còn có một chút các vật dụng nhỏ không chỗ sắp đặt lẫn lộn để lộ bên ngoài.

Lão công Kỳ Tô mang theo 2 rương bưởi đi một vòng quanh nhà, cuối cùng không có biện pháp, đã qua cái xích đu ở ban công nhỏ đặt 2 rương bưởi.

Lưu Tấn Nhã cũng bị không gian nho nhỏ này gây khó khăn đến, chiếu theo Kỳ Tô chỉ dẫn nàng đặt các thứ mang đến để trên ghế sô pha, quay đầu nhìn từng người ngồi xuống ghế sô pha lại nhíu mày - như vậy tặng phẩm vừa đặt xuống, lão công Kỳ Tô sẽ ngồi ở chỗ nào a?

"Không có việc gì." Lão công Kỳ Tô nhìn đến nàng với vẻ mặt nghi kị, hắn từ phía dưới bàn trà mang ra một băng ghế nhỏ, rụt lại thân thể to lớn ngồi xuống, "Ta ngồi ở đây là được rồi."

Kỳ Tô cười khẽ, "Ngồi cái gì nha, ngươi còn chưa có châm trà đây."

"Đúng rồi, ta làm sao lại quên rồi." Lão công Kỳ Tô bờ mông ngồi còn chưa nóng đã liền chạy tới phòng bếp, một điểm oán hận cũng đều không có.

Chung Du Hiểu nhìn ở trong mắt, cười khẽ đánh giá, "Người chồng tốt a."

Xuyên đến trang phục rộng thùng thình khi ở nhà, Kỳ Tô tính tình cũng vậy thoát ra một mặt lưu loát dứt khoát, mím môi trộm vui, thanh âm ôn nhu tràn đầy hạnh phúc, "Nào có, hắn là không muốn ta làm như vậy, lại không cho ta giúp đỡ. Ta cùng hắn ồn ào  qua mấy lần, cũng không thắng được nên đành phải nhường hết cho hắn a."

Chung Du Hiểu nhìn đến trên người Kỳ Tô là bụng dưới bằng phẳng, thăm hỏi một câu "Thân thể ngươi có khỏe không?"

"Đúng vậy, ta ăn uống rất tốt." Kỳ Tô đáp, một bên vô ý cùng Chung Du Hiểu trò chuyện quá lâu, ngược lại cùng Lưu Tấn Nhã đang yên tĩnh ngồi một bên đã qua nói chuyện, "Tiểu Lưu, lúc trước ta thật sự là rất xin lỗi rồi."

Lời này vừa nói ra, kết hợp tầm mắt Chung Du Hiểu quét tới.

Lưu Tấn Nhã không nghĩ tới chủ đề bỗng nhiên chuyển tới trên người chính mình, nàng lúng túng cười cười, "Không có gì, thân thể ngươi là quan trọng nhất nha."

"Trên công tác ngươi có phiền toái gì không?" Kỳ Tô chăm chú hỏi, "Trước kia ta nghĩ thông qua điện thoại sẽ hỏi thăm đến ngươi, nhưng là tổng tìm không ra thời gian thích hợp, ban ngày bất tiện, buổi tối ta lại sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, chần chừ như vậy cho đến hôm nay rồi. Hiện tại thân thể của ta đã tốt hơn nhiều, có thể giúp ngươi giải thích chỗ công tác không rõ, nếu ngươi có vấn đề nhất định phải gọi cho ta, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không nhường lão công tự tiện tắt đi điện thoại."

[BHTT - EDIT] NGHE NÓI NGƯƠI LÀ TIỂU TAMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ