Chương 4: Tìm việc

52 3 0
                                    

Thời gian ở nhà của Lưu Tấn Nhã trôi qua cũng không quá tốt.

Ba nàng về hưu, mỗi ngày đều ở trong nhà không có việc gì để làm, ở nhà khi đụng phải nàng nhất định phải mắng lên một câu: "Ngươi không có việc gì thì nói gì đến chuyện ly hôn? Bây giờ thì tốt rồi, lão công ngươi tưởng thật, một phân tiền cũng lấy không được trở về!"

Lần một rồi đến lần hai, Lưu Tấn Nhã nhìn đến ba nàng gương mặt tràn đầy nếp nhăn nên nhịn xuống, thời gian dài, nàng nhẫn nại đến đủ rồi, tại một lần kia ba nàng mượn việc trên bàn ăn, thời điểm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nàng trực tiếp phản bác: "Còn không phải là bởi vì ba!"

Ba nàng bĩu môi, vung tay hất lên bát đũa, "Không ăn, làm cơm khó ăn như vậy, trách không được Vinh Nguyên lại muốn bỏ ngươi."

Lưu Tấn Nhã trợn mắt trừng một cái, đứng dậy đem bát đũa ba nàng thu trở về mang đi rửa.

Ba nàng bị chọc tức trở về phòng, mẹ bất đắc dĩ an ủi, nói với nàng lời lẽ êm dịu: "Con đừng để ý tới hắn là được rồi, cần gì phải ồn ào đến như vậy? Đừng rửa nửa, con tới đây ăn cơm trước đi."

Lưu Tấn Nhã một bên yên lặng bị mẹ kéo về bàn ăn, không tập trung mà ăn cơm, ban đầu nàng nghĩ muốn về nhà để vượt qua đoạn thời gian tìm việc, thời gian đằng đẵng phải hay không đây là một quyết định sáng suốt!

Cơm nước xong xuôi, nàng mở ra máy vi tính trong nhà, nghĩ kỹ sửa chữa lại tốt lý lịch cá nhân copy nhiều hơn một bản gửi đi nhiều công ty. Nàng đang ôm đầu bề bộn, mẹ nàng bưng qua một chén canh xương vừa nấu xong mang tới, săn sóc nói: "Tiểu Nhã, đừng ngồi vi tính quá lâu, con đứng lên đi lại một chút, bằng không phần eo sẽ dễ đau."

Lưu Tấn Nhã cười tiếp nhận, "Mẹ, con không vận động quá sức thì sẽ không đau, mẹ không cần phải lo lắng."

"Con tìm kiếm công việc như thế nào rồi?"

"Ừm... xem như tạm được a." Lưu Tấn Nhã động đậy con chuột trên tay, hướng bản lý lịch 'Chưa xem qua' cùng 'Không phù hợp yêu cầu' trước mặt một bên che giấu, nàng nếm qua chén canh đổi đề tài, "Ôi! Canh của mẹ nấu ngày càng uống ngon a."

Mẹ sờ sờ lên đầu nàng, tựa như dỗ tiểu hài tử giống nhau, "Do ngươi đã quá lâu không có uống qua rồi."

Lưu Tấn Nhã cười cười không nói lời nào.

"Công tác không có nơi thích hợp sao?" Mẹ nàng vẫn là đem đề tài trở về rồi.

"À..." Lưu Tấn Nhã không dám nói, ấp a ấp úng hớp vào một miệng lớn nước canh nóng hổi, đau đến nàng nước mắt đảo quanh.

Mẹ nàng dường như đã hiểu rồi ý của nàng, cười cười nói: "Con không cần phải gấp gáp, từ từ mà tìm."

"Mẹ, cám ơn mẹ." Lưu Tấn Nhã nhìn mẹ khuôn mặt dịu dàng tươi cười, cảm thấy ấm áp.

"Không cần." Mẹ vỗ vỗ bờ vai của nàng, thanh âm chợt yếu đi xuống, nói lời đều có chút nghe không rõ rồi, "Con còn có dũng khí, làm những chuyện mà ta không dám làm."

Lưu Tấn Nhã nháy mắt mấy cái, "Sao? Mẹ, người nói cái gì?"

"Không có gì, ta đi thu dọn nhà bếp, con từ từ mà uống, coi chừng nóng."

[BHTT - EDIT] NGHE NÓI NGƯƠI LÀ TIỂU TAMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ