Chương 9: Khoai tây chiên McDonald's

749 86 2
                                    

Tiêu Chiến thường bị Vương Nhất Bác làm cho tức không nói nên lời, đôi khi cũng rơi vào tình trạng không nói nên lời trước độ đẹp trai của Vương Nhất Bác, nhưng không phải lần nào cũng tiếp chiêu ứng phó một cách hoàn hảo.

Yêu chính là như vậy, Tiêu Chiến cũng hết cách với Vương Nhất Bác, thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt rất bất lực, ngơ ngác đứng đó, trông có chút ấm ức, thật ra rất đáng yêu, giống như sau khi bị dọa sợ lập tức lấy lại tinh thần che đậy.

"Này, em nói chuyện đàng hoàng với anh coi Vương Nhất Bác, hai đứa con trai em kéo cái khỉ gì?"

Tiêu Chiến dừng lại vài giây mới nói, cầm bím tóc quất lên cánh tay chống hai bên người anh của Vương Nhất Bác, vẫn là bộ mặt vô tâm vô phế như cũ, lần này Tiêu Chiến giãy chân trần một chút là được thả ra, có điều chân còn chưa đặt xuống, anh đã quàng ta qua gáy Vương Nhất Bác kéo một cái, thu hẹp khoảng cách.

Tất cả động tác dường như đã được lập trình sẵn, bàn tay chống trên mép bàn của Vương Nhất Bác một giây sau liền đặt lên sau eo anh.

Thực ra cũng không rõ là ai chủ động hôn ai, cả hai đều muốn đến gần nhau, môi vừa chạm vào đã thở hổn hển, sau đó Tiêu Chiến bị ôm chặt, tay Vương Nhất Bác từ eo trượt xuống, nhấc mông lên, bế người vào lòng ngẩng đầu tiếp tục hôn.

Tiêu Chiến một tay chắn ngay yết hầu hắn, tay kia đặt lên vai hắn, há miệng liếm môi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không phải là người duy nhất thích véo cổ, Tiêu Chiến cũng thích cách yết hầu của Vương Nhất Bác trượt lên trượt xuống trong gan bàn tay anh, cực kỳ gợi cảm.

Hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hôn Tiêu Chiến cũng thích, Vương Nhất Bác hôn thế nào anh đều thích, dù mãnh liệt hay dịu dàng, dù cọ xát hay vừa liếm vừa cắn, hai người đều tìm ra được vô số cách chơi từ chuyện hôn môi này, hôn làm sao ngồi im được, hôn là một loại va chạm, dù là tóc giả nhưng khi đuôi tóc dài quét qua má Vương Nhất Bác, hắn vẫn đưa mắt nhìn thoáng qua, từ đôi môi của Tiêu Chiến đến mái tóc đen của đối phương.

Hắn đặt Tiêu Chiến trở lại bàn và đè lên, âm thanh va chạm giữa gương và da thịt cùng tiếng ma sát chói tai khi chân bàn bị đẩy lùi cọ trên mặt đất át đi tiếng nước bọt của nụ hôn ướt át. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi của Vương Nhất Bác lúc nâng mặt Tiêu Chiến kéo theo tóc, lộn xộn dán vào nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến, ẩm ướt và rối bời, càng thêm ý loạn tình mê.

"Xinh đẹp chết đi được, bảo bối của em."

Khi Vương Nhất Bác nói, hơi thở nóng hổi và nặng nề trêu chọc Tiêu Chiến, vừa gọi bảo bối chân Tiêu Chiến liền mềm nhũn, không dịu dàng thân thiết như gọi một đứa trẻ, nghe chẳng có gì tốt lành, không có một chút ý tứ nuông chiều nào cả, như cố ý dụ dỗ anh làm chuyện xấu, lôi kéo anh sa ngã, còn từ chối chịu trách nhiệm, nhưng Tiêu Chiến lại cứ thích chiêu này, không thể phản kháng.

Trợ lý và Kỷ Kiều ở cửa đợi thêm mười phút Vương Nhất Bác mới mở cửa, Tiêu Chiến đã cởi tóc giả ra nhưng mặt vẫn đỏ bừng, Vương Nhất Bác chặn cửa, liếc nhìn người đàn ông lạ mặt đứng cạnh trợ lý của Chiến, độ ấm trong mắt biến mất, Tiêu Chiến đã kể cho hắn nghe rồi, là giám chế, hai người nhìn nhau vài giây, Kỷ Kiều không có ý định dời mắt.

Điều này khiến Vương Nhất Bác cau mày, hắn đã quen coi mọi thứ như không khí, cũng không có ý định chào hỏi, chỉ gật đầu với trợ lý của Tiêu Chiến, không mặn không nhạt thu lại tầm mắt rồi đi thẳng, tìm Tiểu Lâm lấy đồ.

[BJYX-Trans] Dễ cháy dễ nổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ