Chương 11: Cảnh báo chương này hơi bạo lực.

309 11 0
                                    

Chiếc xe chạy bon bon trên một đoạn đường mòn nhỏ, hai bên đường cây cối mọc um tùm nhà dân thưa thớt, có khi còn chẳng có căn nào. Trời bây giờ cũng đã tối thẳng, Thanh ngồi trong xe vẻ mặt lạnh tanh nhìn khung cảnh đang di chuyển bên ngoài khung cửa kính. Đi được một đoạn đường dài thì chiếc xe rẽ vào một căn nhà lá nằm sâu bên trong vườn cây um tùm, bốn bề vắng lặng không có lấy nổi một bóng người dân.

Khi vừa bước xuống xe đã thấy có người từ trong nhà bước ra cúi đầu chào Thanh, là một thanh niên dáng người cao gầy da có chút ngăm đen.
Cô không nói gì chỉ gật đầu nhẹ rồi bước tiếp vào trong.

Bước vào nhà thì thấy có hai người đàn ông đang ngồi quanh chiếc bàn tròn, khi hai người nọ thấy Thanh bước vào thì họ nhanh chóng ngồi dậy cúi đầu chào cô. Thanh không nhìn vào hai người họ chỉ phất tay một cái rồi trực tiếp nhìn vào một người đàn ông mập mạp đang bị chói nằm lăn lóc dưới đất, vì trong nhà chỉ có ánh sáng lập lờ từ chiếc đèn dầu trên bàn nên chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn nhưng vẫn có thể biết được người này đang bất tỉnh.

Thanh bước tới đá chân vào người đàn ông kia mấy cái thì chẳng thấy có cử động gì, cô ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp ra lệnh cho hai người nọ lấy nước lạnh tạt vào người đàn ông đang nằm dưới đất.

Người đàn ông bị tạt nước làm cho giật mình tỉnh dậy, hắn tức giận quát. "Ai, ai dám tạt nước vào người tao, có tin tao giết hết chúng mày không!"

"Chào ông Lưu Văn Thịnh." Thanh đứng trước mặt gã nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, giọng nói âm trầm.

"C.. cậu ba!?" Vẻ mặt lão Thịnh hoảng sợ khi thầy khuôn mặt như muốn giết người của Thanh.

"Sao người của tôi chăm sóc ông tốt chứ, à còn nữa cái chân ông chắc cũng đã băng bó tốt rồi đi." Khi vừa nói dứt câu Thanh dùng chân đạp mạnh vào cái chân đã bị thương lúc sáng của lão.

Một tiếng hét đau đớn vang, gã Thịnh lúc này đau tới mức chảy cả nước mắt, hắn ú ớ vài câu nhưng cũng chẳng nghe rõ lão đang nói gì.

Thanh sau khi đạp lão Thịnh xong hài lòng đi lại chiếc bàn ngồi xuống. Trọng nhanh chân bước tới rót trà rồi dân hai tay đưa cho cô. Thanh cầm lấy ly trà nhấp một ngụm. 

Lão Thịnh sau khi nén cơn đau ở chân, tuy cổ họng lão đã khô hốc nhưng vẫn gắng gượng nài nỉ. "Cậu ba tha cho tôi dù sao tôi cũng là em vợ của quan cai tổng cậu nể tình tha cho tôi một mạng, tôi còn vợ thờ con thơ ở nhà nữa."

Thanh ánh mắt sắc lẹm nhìn lão, khuôn mặt không thể hiện rõ ý tứ.
"Tôi biết chứ, nhà ông có tổng bốn bà vợ người trẻ nhất chắc cũng tằm 19 đi, còn có hai trai ba gái mà chưa tính con rơi con rớt của ông ở bên ngoài do ông đã cưỡng hiếp dân nữ với lý do họ không có tiền trả nợ và tiền lời cắt cổ nên ông đã ép họ phải ngủ với ông để rồi có mấy người thì tự tử số còn lại thì điên điên dại dại."

Khuôn mặt lão Thịnh lúc này xanh hơn tàu lá chuối, hắn nghĩ là đã lo lót tiền cho quan trên để giấu chuyện này đi rồi chứ, sao Thanh lại biết được.

[BHTT-Tự Viết] Lệ Tình Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ