Chương 20: Tin tưởng.

233 11 0
                                    

"Aaaa đau, bà từ từ thôi." Ông Trịnh nửa nằm nửa ngồi trên bộ ly quăng vẻ mặt nhăn nhó mà la oai oái.

"Ông để yên coi, ông cứ động đậy như vậy mần sao tôi xức thuốc được." Bà Trịnh tuy đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng mỗi lần động vào vết thương trên chân ông Trịnh thì ông liền kêu đau.

"Bác để con mần cho, trước con có học qua xoa bóp để con thử xem sao." Nora nói rồi đi tới bộ ly quăng ngồi xuống cạnh chỗ ông Trịnh, rồi cầm lấy lọ thuốc của bà Trịnh vừa đưa qua, cô từ từ dùng lực đạo ở lòng bàn tay cẩn thận xoa thuốc lên vết thương của ông Trịnh.

Ông Trịnh nhắm chờ đợi cơn đau tới nhưng đã được một lúc cũng chẳng thấy gì, chỉ cảm thấy hơi nhức ở chân mà thôi, ông Trịnh mở mắt thì thấy Nora rất cẩn khi chạm lên vết thương của ông, kỹ thuật xoa bóp thì hết sức là điêu luyện.

"Xong rồi đó bác, vết thương này cũng không nghiêm trọng lắm vài ngày chắc là hết, con từng học dược để con kê một đơn thuốc giảm sưng và đau cho bác." Nora đứng dậy đi lại chỗ Thanh đang đứng hết sức tự nhiên lấy khăn tay trong túi áo Thanh ra lau tay. Rồi kêu Trọng lấy giấy bút ra để viết đơn thuốc cho ông Trịnh.

Ông bà Trịnh nhìn hành động vừa của Nora mà vẻ mặt của Thanh lại không có phản ứng gì thái độ như đã quá quen thuộc với hành động tự nhiên như thế của Nora. Hai ông bà nhìn nhau trong lòng hai người đều có chung một suy nghĩ.

Thiên Kiều lúc này từ nhà trong bước ra, trên mặt vẫn còn hơi nhiễm sắc hồng.
Thanh vừa thấy nàng vẻ mặt hơi ngại ngùng chẳng dám nhìn thẳng nàng.

"Chân cha có sao không ạ?" Thiên Kiều vì để tránh mọi người để ý biểu hiện ngại ngùng của hai người, liền cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

"À cha không sao, cô Nora vừa giúp cha xức thuốc mà tay nghề xoa bóp của cô Nora đây thực sự rất tốt." Ông Trịnh nở nụ cười tươi, tỏ vẻ rất tốt để cho Thiên Kiều không phải lo lắng.

Thiên Kiều nhìn vết thương trên chân ông Trịnh thấy không nghiêm trọng liền an tâm.
"À còn tụi nhỏ sao rồi cha?"

"À thằng Trọng hồi nãy đã gọi phu xe chở tụi nhỏ về hết rồi, con không phải lo đâu."

Ông Trịnh vừa nói xong cũng là lúc Nora vừa viết xong đơn thuốc, cô đứng dậy đi lại đưa cho ông Trịnh vừa nhẹ nhàng nói.
"Bác cứ lấy thuốc rồi sắc thuốc như trong đây, với bác trai tránh ăn những món con có ghi trong giấy để tránh ảnh hưởng đến vết thương."

"Bác cảm ơn con nha." Ông Trịnh cầm lấy tờ giấy, thấy chữ viết của Nora rất đẹp, cũng rất gọn gàng và ngay hàng thẳng lối.

"Không có chi đâu bác." Nora cười nhẹ với ông Trịnh.

Thanh khi thấy ông Trịnh cũng không có chuyện gì, tuy không nỡ đi nhưng cũng phải xin phép ông bà Trịnh về nhà để còn sắp xếp chỗ ở cho Nora nữa.

Thiên Kiều nghe vậy hơi buồn vì chưa gặp mặt được Thanh bao lâu mà cô đã phải đi rồi, nhưng cũng không ích kỷ mà giữ cô lại được đành luyến tiếc tiễn Thanh ra tới cổng.
Thanh cũng không muốn rời đi cứ đứng ở cổng nắm tay Thiên Kiều.

[BHTT-Tự Viết] Lệ Tình Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ