- Đệ không thấy lạ sao?
- Ý Huynh là sao?
Trí Tú đột nhiên dừng hẳn tay quay sang hỏi Lệ Sa đang chăm chú ở đó. Lệ Sa không thấy lạ hay sao chứ chuyện vận chuyển lương thực đến Lạc Dương đáng lí ra Lệ Sa là người đảm nhận mới đúng nhưng tại sao ngay lúc đó bệ hạ lại ra lệnh cho Lệ Sa đi sứ chứ còn người thay Lệ Sa chính là Đỗ Phong, chuyện này không lí nào trùng hợp vậy được.
Lệ Sa nghe xong cũng câu mày mà hỏi lại Trí Tú. Ý Trí Tú là chuyện gì lạ chứ chuyện về thôn dân hay chuyện về lương thực tiếp tế. Lệ Sa cứ chưng cái vẻ mặt ngơ ngơ đó làm cho Trí Tú muốn tức điên lên đi được. Lệ Sa đúng là khờ hết chỗ nói mà.
- Chuyện về lương thực tiếp tế ở Lạc Dương nếu đúng lí đệ mới chính là người dẫn binh mang lương thực đến Lạc Dương không phải Đỗ Phong cũng làm gì có chuyện trùng hợp đúng ngay lúc bệ hạ hạ chỉ cho đệ đi sứ tận Thảo Nguyên chứ.
- Đệ biết mà.
Trí Tú ở đó cố gồng giọng mà nói cho Lệ Sa nghe nhưng cô chỉ nhún vai đáp nhẹ một câu làm Trí Tú cũng đơ ra ở đó. Lệ Sa biết sao từ nảy giờ cứ thảnh thơi thế, còn không có chút lo sợ gì cho chuyện này hết, hay Lệ Sa đã quá tự cao rồi. Lệ Sa nói rồi tiếp tục giã mớ thuốc ở đó rồi đứng dậy mang nó đi một mạch ra bên ngoài, làm Trí Tú ngồi đó thở dài không thôi. Lệ Sa là quá đề cao bản thân rồi.
- Thuốc của cô nương.
- Đa tạ ngài.
Thái Anh đưa hai tay về phía Lệ Sa mà bê lấy khay thuốc ở đó rồi cúi đầu lễ phép. Lệ Sa cũng chỉ biết gật đầu nhẹ một cái rồi đi sang một bên phụ giúp Thái Anh đỡ người kia dậy. Thái Anh cũng có chút bất ngờ khi nhận được sự giúp đỡ của Lệ Sa chuyện khi nảy cô còn cảm thấy rất ngượng ngùng bây giờ lại phải đối mặt với Lệ Sa nữa chứ.
Nhưng cũng rất may là trời đã tối nên Lệ Sa không thể thấy được vẻ mặt ngượng ngùng của cô.
- Hai người xong rồi chứ?
- Bọn muội xong rồi.
Trân Ni đi đến cạnh hai người họ mà lên tiếng hỏi han, người ở Hoành gia thôn cũng không quá đông số người mắc bệnh cũng có thể coi là số ít chuyện chữa trị cũng không mất quá nhiều thời gian. Thái Anh cũng nhanh nhẩu mà đáp rồi cùng Trân Ni trở vào trong dù sao họ cũng đã dành cả ngày cho việc chữa bệnh rồi cần phải nghỉ ngơi một lúc cho lại sức, ngày mai còn phải dậy sớm đi hái ít thảo dược nghe nói ở núi Ngạn Luân có rất nhiều thảo dược quý cũng cần tìm thêm thảo dược phục vụ cho việc chữa trị vào ngày mai.
Lệ Sa đột nhiên dừng hẳn lại nhìn sang một tiểu muội muội đang bê lấy chén gì đó trên tay nhìn màu sắc của nó chẳng hấp dẫn chút nào nhưng trong tiểu muội muội đó uống vô cùng vui vẻ.
- Tiểu muội muội, muội uống gì đó nói cho huynh biết được không?
- Là canh rễ cỏ, huynh có muốn thử hông?
Lệ Sa đi đến ngồi xổm trước mặt tiểu muội muội mà lên tiếng hỏi han về bát canh. Con bé cũng chỉ ngây ngô đáp rồi cười tít cả mắt đưa bát canh trên tay về phía Lệ Sa. Lệ Sa cũng vui vẻ nhận lấy nó mà hớp một ngụm to vào miệng.
BẠN ĐANG ĐỌC
LẠP TƯỚNG QUÂN
Comédie" Nam nhân hay nữ nhân gì chứ, chỉ cần ta thích ngươi là được chứ gì?" " Muội không .....ghê tởm ta sao?" Fic dựa trên sự tưởng tượng của tui và cũng có những tình tiếc dự vào phim cổ trang cũng pha chút Việt Nam trong đó nữa nên mọi người đừng q...