Chap 66

192 16 0
                                    

- Ngươi biết quá nhiều chuyện rồi, nên tốt nhất là im lặng mãi mãi...hahaaa...

- Ngay cả đứa con ông chính tay nuôi nắn cũng nỡ ra tay hay sao...ông điên rồi...

Đỗ Phong đã bị ông ta một đao đâm chết, ngay cả tiếng cha cuối cùng nói cũng không rõ. Ông ta điên rồi hay sao? Ngay cả con hắn cũng muốn giết.

Lệ Sa bị trói ở đó mà gào lên, tiếng thét như vang vọng cả một vùng...Đỗ Phong cũng chỉ là một tên đáng thương bị ông ta dối gạt, bị ông ta tiêm vào đầu những thứ thu hằng không hồi kết. Ông ta lại chẳng quan tâm đến thân xác lạnh tanh của Đỗ Phong mà ở đó cười điên dại, cười đến nổi mép miệng kéo đến cả mang tai.

Lệ Sa quỳ thụp ở đó cứ lờ đờ nhìn ông ta đang cười ngã nghiêng. Cô và ông ta rốt cuộc là có thù hằng gì chứ? Tại sao ông ta cứ luôn tìm cách giết cô. Ông ta đã cười đến chán chê lúc này mới hướng ánh mắt đỏ trạch đó nhìn chằm chằm Lệ Sa.

Cô cũng không thể hiểu nổi trong ánh mắt đó chứa bao nhiêu nổi uất ức, căm phẫn dồn nén, ánh mắt như muốn giết cô. Nó cứ trợn ngược lên đồng tử gì dãn nở hết cỡ, ngay cả đường chỉ đỏ ở mắt cô đều nhìn thấy rõ. Lệ Sa vẫn ở đó nuốt ực ực trong cuống họng nhìn ông ta đang cầm thanh đao dính đầy máu tiến về phía cô.

Ông ta khẽ nghiêng đầu cười khẩy một cái, đưa khuôn đỏ ké nhìn cô, khé mắt ông ta còn giật giật lên mấy cái rồi dùng giọng tức tưởi nói:

- Ngươi còn nhớ Ngư Nhi chứ?

Lệ Sa đột nhiên khựng lại nheo mày một cái rồi nhìn chằm chằm vào ông ta. Ngư Nhi sao? Cái tên này cô đã từng được nghe ở đâu đó rồi thì phải. Lệ Sa cố lục lọi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu tìm kiếm chút kí ức gì đó liên quan đến cái tên Ngư Nhi đó.

.....

- Lệ Sa, cho đệ.

- Đa tạ huynh.

Ngư Nhi cầm lấy một cây kẹo đường hớn hở chạy đến chìa nó ra trước mặt Lệ Sa rồi nói. Đó là cây kẹo đường cha cho nó nhưng nó lại đưa cho Lệ Sa, vì từ nhỏ hia huynh đệ đã chơi rất thân với nhau.

Lệ Sa một đứa trẻ lên năm hớn hở cầm lấy cây kẹo trên tay mà lên tiếng rối rít, nó cứ cười đến tít cả mắt.

Ngư Nhi nó cũng chỉ là một tiểu tử lên bảy tuổi tác không cách nhau là mấy nên hai đứa nó chơi rất hợp tánh, hai nhà Lạp Đỗ cũng có chút hòa thuận, nên bọn nó thường hay đi chơi cùng nhau cả ngày.

Ngư Nhi đứng đó suy tư gì đó rồi hớn hở đi đến kéo tay Lệ Sa, còn nhỏ giọng nói tỏ vẻ bí mật.

- Lệ Sa này, huynh mới biết được một chỗ chơi mới, mau đi cùng huynh đi nhớ đừng để cha chúng ta biết đó

- Thật sao? Chúng ta mau đi đi.

Lệ Sa nghe xong cũng hớn hở đứng bật dậy còn lên tiếng hối thúc, hai đứa mở giọng non nớt trò chuyện với nhau rồi cùng nhau trốn ra khỏi phủ đi đến nơi bí mật mà Ngư Nhi đã nói. Hai đứa nhỏ cứ lẻn ra khỏi phủ nhưng không một ai hay biết có lẽ như nó đã làm điều này rất nhiều lần..

Nhưng nó đâu biết lần này có thể là lần cuối cùng của nó....

Vừa ra khỏi phủ hai đứa nhỏ đã lẻn qua một khe tường nứt kẻ một ngỏ trong thành, cách cái tường đó là một con suối rất lớn nhưng xung quanh cỏ lại mọc um tùm.

LẠP TƯỚNG QUÂN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ