Chap 64

176 14 0
                                    

- Muội đã từng yêu ta chưa? Dù là một chút ? Dù là đã từng?

Lệ Sa vẻ mặt có chút thành khẩn chậm rãi nói. Nhưng tay cô cứ ấn mạnh đến nổi mũi dao đã lúng sâu hơn một chút vào ngực.

Cô vẫn dùng ánh mắt đó, chất giọng đó cách xưng hô đó, vẫn cùng một câu hỏi Thái Anh.

Hy vọng sẽ nhận lại được một câu trả lời từ Thái Anh dù là giả dối cũng được....

Thái Anh vẫn đúng chết trân ở đó không nói không rằng gương mặt cũng chẳng chút thay đổi nhưng ánh mắt đã có chút dao động đáy mắt cũng động lại chút nước gì đó. Nó chưa kịp trào ra thì đã bi Thái Anh kiềm nén đến nổi phải chảy ngược vào trong.

- Nếu ngươi đã cố chấp như thế thì để ta  nhắc cho ngươi nhớ. Ta Phác Thái Anh chưa từng yêu Lạp Lệ Sa dù một chút cũng không. Tình yêu của ta không phải là dành cho một nữ nhân...nếu có đi nữa mãi mãi cũng sẽ không dành cho Lạp Lệ Sa, dù kiếp này hay kiếp sau ta cũng sẽ không yêu Lạp Lệ Sa....

Thái Anh lạnh giọng đáp. Nếu Lệ Sa đã cố chấp muốn biết thì cô cũng không ngần ngại nhắc lại cho Lệ Sa một lần nữa. Cô chưa từng yêu Lạp Lệ Sa một chút cũng không, dù là suy nghĩ thoáng qua cô cũng chưa từng nghĩ đến.

Lệ Sa sau khi nghe xong cũng có chút hụt hẫng. Câu trả lời của Thái Anh cuối cùng vẫn không thay đổi, vẫn là không yêu cô...

Thái Anh không yêu cô, không phải vì cô là nữ nhân mà là vì cô là Lạp Lệ Sa. Thái Anh chẳng chút lây động đứng đó chứng kiến cảnh Lạp Lệ Sa nước mắt lăn dài, Lạp Lệ Sa mạnh mẽ thường ngày đây sao, hôm nay lại vì một nữ nhi mà trút bỏ tự tôn...

Khoảng không im lặng ở đại lao này đã bị tiếng khóc của Lệ Sa phá tan. Thái Anh dường như đang cố kiềm nén thứ gì đó cứ cố mím môi nghiến chặt răng.

Lệ Sa lúc này mới từ từ nhắm chặt mạnh tay nắm lấy con dao và cả tay của Thái Anh. Muốn một đao kết liễu mạng sống. nhưng Thái Anh làm sao có thể cho Lệ Sa chết một cách dễ dàng vậy chứ.

Thái Anh giật mạnh tay lại rồi cười khinh lên tiếng nói:

- Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi chết dễ dàng vậy sao? Ta phải moi tim ngươi phanh thay ngươi thành trăm mảnh rồi quăng cho thú ăn. Đầu ngươi ta sẽ mang tế mẫu thân ta. Ngươi sẽ không được yên ổn đâu ngay cả chết ta cũng phải bắt ngươi chết một cách thê thảm nhất....

Thái Anh vẻ mặt tức giận khi nhắc đến mẫu thân. Cô chưa từng quên cái khoảnh khắc, mẫu thân cô người đầy máu chết trên tay Lệ Sa. Nhưng tên đó đã vô tình bỏ lại thân xác của mẫu thân cô rồi rời đi. Về đại đường còn được bản thưởng vô cùng hậu hỉnh.

Được ban thưởng khi giết được người sao? khi đến phá hết quê hương của người khác sao. Nói đến đây sự căm phẫn trong lòng của Thái Anh lại tăng lên bội phần.

Cô vẫn còn nhớ như in ngày cô ôm lấy thân xác lạnh lẽo của mẫu thân vừa khóc vừa bái lạy trước mộ bà.

.....

"Mẫu thân, con nhất định sẽ không để người chết oan ức. Con, chính phác Thái Anh sẽ mang đầu của Lạp Lệ Sa về tế cho người, tế cho người ở Thảo nguyên chúng ta"

LẠP TƯỚNG QUÂN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ