Chương 15: Thẩm Tỉ

23 3 1
                                    

Đỗ Vũ Niên quyết định về sau đi nhà sếp cọ cơm ít thôi, nhưng như vậy cũng không tránh thoát được Hạ tổng sớm bắt đầu thời mãn kinh.

Cho dù mọi chuyện ở công ty đều tiến triển thuận lợi, sản phẩm bán chạy, đối thủ cạnh tranh làm ăn bất lợi, tất cả đều không thể làm Hạ tổng vui vẻ lên. Một đám người càng thêm cảm thấy, Hạ tổng càng ngày càng khó hầu hạ.

Lúc này mới vừa họp xong, nghỉ ngơi giữa giờ, các bí thư đi đặt cơm còn chưa trở về, mấy người quản lý trung tầng, cao tầng vẫn ngồi ở phòng họp, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ cơm ăn.

Trương tổng được phân công quản lý tiêu thụ cùng với Lý tổng bên tài vụ, tuổi tác xấp xỉ, thời gian nhập chức cũng không sai biệt lắm, ngày thường quan hệ cũng tốt, nói chuyện cũng hợp cạ.

Tuổi hai người đều đã gần 40, trẻ con trong nhà đang chuẩn bị lên cấp ba.

Trương tổng: "Đứa con trai xui xẻo nhà tôi, ngày hôm qua tôi vất vả tan tầm về nhà, nói là phụ đạo bài tập cho nó, ông đoán xem nó nói cái gì?"

Lý tổng: "Nói gì?"

"Nói tôi nhìn cái gì mà nhìn, xem có hiểu đâu." Trưởng tổng vỗ bàn, "Lão tử tốt nghiệp có bằng khoa chính quy hẳn hoi, thông tín công trình, chả lẽ còn không hiểu cái sơ đồ mạch điện vật lý nho nhỏ kia?"

Lý tổng khuyên: "Ông thấy đủ đi, ông còn có thể giảng vật lý, từ lớp 6 tiểu học tôi đã bảo con trai tôi chuyện của mình tự mình làm rồi."

Trương tổng: "Hại tại đề bài cũng lạ thật, cái gì mà mẹ tiêu 8 tệ để mua 15 quả táo 20 quả đào, tính diện tích bóng hình cầu. Tôi rất muốn hỏi cái người ra đề kia tính dùm diện tích bóng ma trong lòng tôi này."

Lý tổng cười lắc đầu: "Không có biện pháp không có biện pháp, thời đại khác nhau, lúc trước chúng ta đi học có khó thế đâu."

Trương tổng: "Đúng vậy."

Chủ quản Từ bên bộ thị trường cũng thò qua tới: "Hai người mới xem như hết khổ, chẳng phải con gái nhỏ nhà tôi đây mới lên nhà trẻ sao, thầy dạy phép cộng trừ, về nhà đến lúc làm bài là đếm ngón tay, mình không đủ thì quay ra đếm tôi với mẹ nó, lúc cần còn phải cởi tất."

Trương tổng Lý tổng cười ha ha, vẻ mặt chủ quản Từ  u sầu: "Tôi liền phát sầu aizz, nếu mà ngày nào học đến số trăm thì ba người nhà tôi đều không đủ dùng còn phải tìm hàng xóm cách vách mượn! Đại ca ở nhà không, cởi tất làm con gái tôi đếm đếm?"

Nghe lén Hạ Tranh: ..........

Trương tổng cười xong lại bắt đầu an ủi chủ quản Từ: "Đừng buồn, nhà ông là Omega đúng không, vậy đúng rồi, Omega phát dục muộn, đặc biệt là khi còn nhỏ, ông nhìn ngây ngây ngốc ngốc vậy thôi, chờ đến tuổi dậy thì là tốt rồi, thật đấy đừng buồn."

"Chỉ hy vọng là như thế, không biết đứa nhỏ này giống ai nữa, mẹ nó bằng tuổi nó khôn cực kỳ, ba tuổi đã biết lừa kẹo từ tay bạn nhỏ khác rồi......"

Chủ quản Từ đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.

Hạ Tranh ôm một tia may mắn, hỏi: "Omega..... Thật sự là phát triển chỉ số thông minh muộn?"

[ABO] Xung hỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ