Hạ Tranh đẩy cửa ra, tựa như cả người chui vào vại sữa bò, trong phòng tất cả đều là tin tức tố của Khương Lộ Dã.
Trong phòng không bật đèn, đầu giường có người đang **.
Từ lúc phát triển thuốc ức chế đến bây giờ, xác suất mất hiệu lực so với bị sét đánh còn thấp, mà ở trong nhà không ái dám sử dụng thuốc hướng dẫn lên người Khương Lộ Dã, Hạ Tranh có chút suy đoán không tốt lắm.
Hạ Tranh đi qua đi, mở đèn đầu giường lên.
"Khương Lộ Dã, em đang làm cái gì?"
Khương Lộ Dã ngơ ngẩn nhìn Hạ Tranh, nước mắt theo gương mặt chảy xuống trên gối đầu, Khương Lộ Dã triều Hạ Tranh vươn tay.
Hạ Tranh lẳng lặng nhìn cậu: "....... Lộ Dã."
"Không được sao?" Khương Lộ Dã nói, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng được ăn cả ngã về không, "Em thích anh đó, Hạ Tranh em thích anh."
Hạ Tranh vui sướng với việc hai người tâm ý tương thông, linh hồn cô đơn cuối cùng được đến viên mãn, rồi lại phẫn nộ Khương Lộ Dã lựa chọn phương thức như vậy, nếu chính mình không thích cậu thì sao, nếu chính mình cũng ra vẻ đạo mạo như tên Khương Triều khốn nạn kia thì sao, nếu vậy có phải Khương Lộ Dã mà anh nâng trong lòng bàn tay cũng sẽ có kết cục giống như Lục Phỉ không.
Hạ Tranh trầm mặc làm Khương Lộ Dã xuyên tạc thành cự tuyệt, lúc này con khỉ trong lòng cậu đã đội Trĩ Kê Linh, ai cản trở cậu, cậu liền chọc thủng trời!
Cũng không biết Khương Lộ Dã lấy sức ở đâu ra, xoay người lên phác gục Hạ Tranh, lớn tiếng chất vấn: "Anh thích Omega như Du Nhạc đúng hay không? Hạ Tranh, anh đừng thích anh ta, anh thích em đi mà, cầu xin anh đó, Hạ Tranh, lão già chết tiệt nhà anh thích em một chút sẽ chết sao?" Khương Lộ Dã không hề kết cấu mà đi hôn môi hôn cằm Hạ Tranh, lung ta lung tung còn cắn phải vòng ức chế trên cổ Hạ Tranh, sau đó khóc hu hu.
"Con mẹ nó anh không thể thích em một chút được à......" Khương Lộ Dã đấm vỗ ngực Hạ Tranh.
Trong lòng Hạ Tranh vặn thành một đoàn, dịu dàng vuốt ve sau lưng Khương Lộ Dã thuận khí cho cậu: "Lộ Dã, em ngồi lên trước đã."
Khương Lộ Dã đã hoàn toàn tiến vào trạng thái phát tình, tin tức tố ảnh hưởng khả năng phân tích của đại não, cậu tự mình lâm vào cảm xúc của chính mình, bi phẫn mà liếc nhìn Hạ Tranh một cái, xoay người lăn xuống một bên giường khác, sau đó trốn xuống đáy giường.
Khương Lộ Dã cuộn tròn thành một đoàn cắn tay của chính mình, không tiếng động khóc lớn.
Cậu đã mất đi khái niệm thời gian, không biết qua hồi lâu hay là ngay giây tiếp theo, Hạ Tranh ném vòng ức chế xuống sàn nhà trước mặt cậu...........
......... Viết A Tấn sẽ nổ mạnh............
Khương Lộ Dã nhìn trần nhà thở hổn hển, toàn thân cậu mỗi một khối xương cốt tựa như đồ lắp ráp, mở ra lại ghép lại, nếu cậu biết Hạ Tranh ôn tồn lễ độ ở trên giường là cái loại này, nói cái gì cậu cũng không dám trêu chọc.
Dữ sao? Không, đó chính là người điên, vẫn là lão kẻ điên nghẹn ba mươi năm.
Tuy rằng lý luận cùng thực tiễn kết hợp hơi có mới lạ, nhưng đây là việc quen tay hay việc, mà khả năng tự học của Hạ Tranh lại không kém, thái thái tích cực phối hợp, trước lạ sau quen, anh còn rất vừa lòng đối với biểu hiện của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ABO] Xung hỉ
HumorTác giả: Khai tạp xa đích miêu tư cơ Nguồn: Wikisach.net Tình trạng: Hoàn 75 chính truyện + 6 PN Tóm tắt: Khương Lộ Dã cho rằng, đời này mình nhất định trở thành một Beta ngang tàng oai phong một cõi. Tay đấm KTV, chân đá quán nét ngầm, không cần bi...