Chu Duệ Thành vốn là người nho nhã, nhưng tối hôm đó trong thư phòng, ông bị Chu Ải chọc giận đến mức gần như ném luôn cái máy tính bảng trên tay đi.
Ông gõ mạnh vào bàn chất vấn Chu Ải, giọng nói thậm chí còn vọng xuống tầng dưới qua cánh cửa: "Chu Ải, con có biết bố đã tốn bao nhiêu công sức mới tìm được thầy Trần cho con không! Tìm người vui vẻ! Lại còn phải học vấn cao! Phải kiên nhẫn! Quan trọng nhất là phải biết ngôn ngữ ký hiệu, có thể giao tiếp với con được!"
"Thầy Trần còn đang học đại học! Nhưng mỗi lần bố tìm thầy ấy, thầy ấy đều có thể sắp xếp thời gian để chiều theo con! Người ta là thủ khoa thành phố kỳ thi đại học năm đó, con còn không muốn!..."
Chu Ải thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt đứng dậy khỏi ghế, đó là bố của cậu, và vào khoảnh khắc này, cậu đã hoàn toàn chọc giận bố mình.
Trước khi gõ câu đó lên máy tính bảng, cậu đã biết rằng yêu cầu này rất có thể sẽ bị từ chối, nhưng cậu vẫn muốn thử, chỉ thử một lần này thôi, bất kể kết quả ra sao, cậu sẽ không hỏi lại lần thứ hai.
Cơn giận của Chu Duệ Thành bên kia vẫn chưa dừng, nhưng Chu Ải thực sự đã chết lặng rồi, bởi vì từ nhỏ đến lớn, mỗi khi đối mặt với cậu, bố cậu luôn mang vẻ mặt thất vọng đó, vẻ mặt đó nói với Chu Ải rằng cậu là sản phẩm thất bại nhất của Chu Duệ Thành. Mãi đến khi Chu Hữu Bảo ra đời, Chu Duệ Thành mới chuyển rất nhiều sự chú ý sang đứa con trai út, Chu Ải -- món đồ bỏ đi dần bị bố mẹ đẩy ra rìa, nhưng ngược lại, Chu Ải lại có thể tìm thấy cơ hội hít thở từ bên lề.
Chu Ải đứng tại chỗ, bình tĩnh đón nhận lời quở trách của bố mình, cho đến khi cậu nhận ra cánh cửa sau lưng mình khẽ mở ra, rồi có người lao đến ôm lấy chân cậu, thậm chí còn nắm lấy những ngón tay buông thõng bên hông cậu.
"Bố ơi, bố đừng mắng anh nữa." Chu Hữu Bảo đứng chắn trước mặt cậu, đỉnh đầu chỉ cao đến ngang thắt lưng cậu, Chu Hữu Bảo thậm chí còn phải kiễng chân mới nắm được tay Chu Ải.
Chu Ải cụp mắt xuống, nhìn thấy đỉnh đầu của Chu Hữu Bảo.
Chu Duệ Thành nhìn thấy đứa con trai út, tức giận trên mặt lập tức biến mất, ông đi vòng ra từ sau bàn làm việc, bế Chu Hữu Bảo từ dưới đất lên, ông nhẹ giọng hỏi: "Sao lại tự mình lên tầng thế? Mẹ con đâu? Dì Tề đâu?"
Chu Hữu Bảo vô thức đưa tay ôm lấy cổ Chu Duệ Thành, nhưng đầu lại nghiêng về phía sau, liên tục nhìn Chu Ải, cậu bé mơ hồ trả lời câu hỏi của Chu Duệ Thành: "Mẹ, mẹ con đang tắm."
Toàn bộ sự chú ý của Chu Duệ Thành đều tập trung vào Chu Hữu Bảo, ông bế Chu Hữu Bảo quay lưng về phía Chu Ải, từ cửa sổ phòng làm việc nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
"Về ngủ đi," Giọng nói của Chu Duệ Thành đã không còn chút tức giận nào, ông quay lưng về phía Chu Ải nói chuyện, ngữ điệu như thấm mệt: "Chu Ải, bây giờ con còn chưa hiểu chuyện bằng em trai con."
Chu Hữu Bảo liên tục ngoái đầu nhìn Chu Ải, không gian phòng làm việc không lớn, vì vậy, Chu Ải có thể nhận thấy rất rõ ràng ánh mắt của đứa trẻ vẫn luôn hướng vào mặt mình, nhưng mãi cho đến khi cậu rời khỏi phòng, cậu vẫn không nhìn lại Chu Hữu Bảo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hết] Trúc mã của cậu câm nhiều người ghét là hotboy trường - Khương Ô Lạp
Romance◆QT: Vạn người ngại người câm trúc mã là giáo thảo ◆Tác giả: Khương Ô Lạp ◆Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, học đường, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Con cưng của trời, Duyên trời tác hợp, từ trường học đến xã hội. ◆Độ dài: 89 chương ◆Editor: Lan ◆Be...