Becky tức tốc đi đến khu vực khuôn viên bên hông nhà, tìm kiếm một vòng nhưng chẳng thấy ai, nàng lại nóng lòng men theo hành lang đi về hướng phía sau dinh thự. Mặc dù lý trí đã nhiều lần lên tiếng cho sự ngu muội nhất thời này nhưng vẫn không thể cản được bước chân nàng tìm kiếm bóng dáng người con gái đó.
Freen đã xuất hiện, lại còn đang có mặt ở đây và Becky chỉ nghĩ được bấy nhiêu, cơn bực bội ngấm ngầm từ những ngày trước gần như tan biến ngay lập tức. Becky rảo bước thật nhanh, trong lòng tự nhủ rằng chỉ cần Freen đến đây với tâm thế xin lỗi chân thành, nàng sẽ sẵn lòng tha thứ tất cả.
Thế nhưng, thực tế lại hoàn toàn khác biệt. Khi ánh mắt của Becky chạm phải cảnh tượng Freen đang được một người đàn ông điển trai nắm tay, cử chỉ thân mật đến mức không thể rõ ràng hơn, trái tim nàng như bị đóng băng trong giây lát. Dường như Freen chẳng có chút e dè, giãy giụa hay hối hận nào, hay chị ta đang hưởng thụ khoảnh khắc ấy. Cả khung cảnh ấy như một vết cứa vào tim Becky, khiến nàng cảm thấy sự lạnh lẽo và đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
Một luồng giận dữ dữ dội bùng lên trong lòng. Tuy thân thể không run rẩy, nhưng vết thương cũ trong tim Becky dường như lại bị kéo toạc, cơn tức tối khiến bàn tay nàng siết chặt viên kẹo đến mức không thể kiểm soát. Viên kẹo cà phê trong tay nàng vốn nhỏ bé và dễ thương, giờ đây dưới sự nắm siết mạnh mẽ của ngón cái và ngón trỏ, nó gần như bị biến dạng hoàn toàn. Cảm giác ấy, vừa đau đớn vừa mãnh liệt, giống như những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu, giờ đây lập tức bộc phát.
Không thấy được biểu cảm trên mặt Freen vì nàng đang đứng phía sau chị, cũng không nghe ra được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, nếu như hôm nay không phải là sự kiện quan trọng của ba Wisen, Becky nàng nhất định xông tới trước mặt chị để nói cho ra nhẽ.
Sự nhân nhượng cuối cùng của Becky chính là nuốt nước mắt vào trong, ném viên kẹo trong tay đi và lặng lẽ quay lại nơi tổ chức tiệc.
Freen Sarocha Chankimha... tôi sẽ khiến chị phải hối hận...!
...
Sở dĩ Becky biết sự hiện diện của Freen là do viên kẹo này chính là sản phẩm thử nghiệm đầu tay của nàng, nó chỉ có thể tìm thấy ở chung cư của Becky. Nàng đã từng đưa Freen ăn thử và chị ấy vô cùng thích thú với chúng, có điều vị mặn của viên kẹo cần phải được phối trộn lại cũng như thiết kế bao bì của chúng vẫn chưa khiến Becky hài lòng tuyệt đối. Do đó nàng vẫn phải điều chỉnh công thức lẫn hình thức để nó trở nên hoàn hảo trước khi tung ra thị trường.
Thêm một tuần trôi qua, kể từ bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Becky vốn dĩ là một người kiệm lời giờ lại càng trầm mặc hơn. Sự kì lạ của nàng không thể nào qua mắt được Nadech, người luôn để tâm đến gia đình sau khi hoàn thành xong các chức trách liên quan đến công ty.
- Có gì phiền muộn à, kể anh nghe được không? ~ Nadech nhìn đồng hồ treo tường đã 12 giờ đêm, nhưng em gái lại ngồi thừ người trong phòng khách, bộ dáng mất hồn dưới ánh đèn mờ nhạt từ sân vườn hắt vào trong.
- Em chỉ là hơi khó ngủ, muốn ra đây ngồi một chút thôi!
Nadech nghe em mình đáp lời cũng không nói gì thêm, chỉ chậm rãi tiến lại đóng cửa sổ. Thời tiết dạo gần đây khá ẩm ướt, vả lại trời đang dần về khuya nếu em gái cứ ngồi như thế rất dễ bị cảm lạnh. Cơ thể Becky vốn dĩ rất dễ nhiễm phong hàn, đây không phải là lần đầu anh thấy Becky như này.
![](https://img.wattpad.com/cover/360502035-288-k954760.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[FREENBECK] CUỐI CON ĐƯỜNG LIỆU CÓ EM - Dinevera
FanfictionKết thúc giữa chúng ta, có phải là điều cả hai mong muốn. Tôi vì em mà tự xây cho mình một bức tường thành vững trãi trong tim, nhưng cũng vì em mà thành tường này ngày càng mục nát. Liệu cuối cùng sau 8 năm dài đằng đẵng, em có còn đợi tôi nơi cuố...