Ánh nắng gắt gỏng ,một thiếu niên độ chừng 20 tuổi trên trán là những giọt mồ hôi cháy rực , hai gò má thiếu niên đỏ ửng đến hô hấp cũng khó khăn. Trước mặt một đám người đông đúc qua lại .Thiếu niên nhỏ bất giác trở nên cô độc , một mình đứng ở giữa dòng người bỗng đầu óc trở nên choáng váng , tay chân run rẩy như không còn chút sức lực rồi ngất ngay tại chỗ.
Đôi mắt thiếu niên nhắm nghiền, giọt lệ ở khoé mắt chảy dài ,ý thức em trở nên mông lung, cảm giác bất lực khiến em càng trở nên khổ sở chỉ mơ màng nghe một vài tiếng xì xầm rồi dần mất đi ý thức.
Thiếu niên trong đáng thương ấy là một đứa trẻ mồ côi từ khi em lên 7 , một đứa trẻ bước ra đời khi 13 tuổi , sống trong một môi trường không mấy tốt đẹp , bị người ta khinh ,bị người ta xua đuổi , đối với em thới giới này chính là tồn tại những thứ vô cảm . Đứng trước sự bất hạnh ấy , thiếu niên nhỏ lại vô cùng mạnh mẽ nhưng có lẽ đến hôm nay thân thể nhỏ nhắn của em lại không gánh nổi mà gục xuống.
Trên con đường phố xa hoa diễm lệ này , ai sẽ giúp đỡ kẻ xa lạ như em đây ?Người người qua lại chỉ nhẹ nhàng dùng ánh mắt nhìn thân thể nhỏ bé gục trên nền đất ,chẳng ai quan tâm , lại chẳng có ai muốn mình dính vào những thứ phiền phức. Có người họ vô cảm nói rằng ' kẻ này không cha không mẹ thì sống làm gì chứ , chắc chắn không được dạy dỗ tốt mới thành ra như vậy '
Phuwin ...có phải đứa trẻ này quá bất hạnh rồi không ?
Bầu trời dịu nắng rồi chuyển sang cơn mưa lạnh lẽo , không biết em đã nằm đây bao lâu rồi . Cơn mưa ào ào kéo đến những giọt mưa rơi vãi trên gương mặt em , đau rát không thôi . Phuwin vì đau mà tỉnh , em chầm chậm mở đôi mắt từ từ đứng dậy rồi cười ngốc .
" Chó thật! Lại ngất rồi ."
Em nhìn sang xung quanh không một bóng người , lặng lẽ xoay người đi . Em cứ đi thẳng , đi thẳng , rồi bỗng dưng bất giác chạy thật nhanh . Đúng rồi , em còn phải đi làm , phải kiếm sống, phải chống chọi với thế giới này mà sống tiếp chứ .
Phuwin đến trước một quán bar lớn , lặng lẽ đi vào trong , một người phụ nữ vừa hay nhìn thấy em liền bước đến vỗ vai em .
" Phuwin , em dầm mưa đến à " Cô nhìn thân hình ướt sũng , mặt mày tái nhợt mà bày ra vẻ mặt một phần tức giận hai phần lo lắng.
Phuwin khẽ cười " Nào chế Min , đừng vội trách em chứ "
Người phụ nữ đó chính là chủ quản bar, nếu nói rõ thì cô chính là người mà Phuwin coi trọng nhất trong đời- người có thể xem là cả gia đình của em .
" Được.. được , chế không trách em .Em mau vào nhà vệ sinh thay đồ cho tử tế đi " Chế Min đẩy Phuwin vào trong , cưng chiều nựng má em vài cái mới để em đi .
Một lúc lâu sau , Phuwin trên người diện một bộ quần áo sơ mi trắng quần tây, khuy áo chỉ cài đại vài cái. Hiện tại trong em lại vô cùng xinh đẹp , dáng người cao cao nhưng lại trong nhỏ nhắn , da dẻ bẩm sinh đã trắng hồng , đôi môi vì mới tắm xong nên căng mọng , thật sự là xinh đẹp đến động lòng.
" Ôiiii , xem trông có khiếp không chứ " Chế Min ngó nhìn em mà cảm thán .
Phuwin khẽ cười rồi vội vàng chạy đến bên cạnh chế Min , nhưng mà có gì đó lạ lắm ....Em đã va phải thứ gì mà trong cứng thế này ? Em vì bất ngờ thét lên một tiếng " Ôiii " rồi nhắm nghiền đôi mắt .