ai mà biết được

1.3K 199 108
                                    

WARNING: hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng, mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên, đọc vui vẻ hoan hỉ 🫶

.

.

Hôm nay mọi người tụ tập tại nhà riêng của Lan Ngọc chơi. Nhà của em vừa có sân thượng nướng BBQ, vừa có rạp hát tại gia phù hợp cho các chị em tụm năm tụm bảy dọa ma nhau.

Lan Ngọc bưng trên tay dĩa thịt, ngó qua thấy Thùy Trang ôm 2-3 chai nước ngọt 2L vào người thì có chút buồn cười. 

"Người ta ăn đồ nướng phải có bia gụ gì đó. Chị mua toàn nước ngọt vậy?"

"Tại thích. Em kệ chị đi."

Thùy Trang bĩu môi. Rõ ràng em biết tửu lượng của chị không tốt nên mới phải mua nước ngọt, vậy mà còn nhấn mạnh vào cái nỗi đau đó của chị. 

Lan Ngọc cười cười, đưa tay ra cầm giúp một chai nước để Thùy Trang tiện di chuyển hơn. Lên đến sân thượng, đang bày biện đồ ăn ra bàn thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Ban nãy mọi người muốn ăn đồ lòng, nhưng vì không ai rảnh để làm nên cuối cùng em đã đặt thêm bên ngoài mấy phần.

"Để em xuống lấy cho."

Lan Ngọc nói xong liền chạy xuống dưới nhà. Thế nhưng vừa mở cửa ra, người đứng trước mặt lại khiến em phải cau mày.

"Sao anh ở đây?"

Không phải shipper mà lại là chàng bạn diễn kiêm người yêu cũ Lê Xuân Tiên của em. Trên tay anh là mấy phần đồ ăn đã đặt, có lẽ là nhận giúp xong đuổi người ta đi rồi.

"Em ăn đồ lòng à? Anh nhớ em đâu có ăn mấy thứ này?"

"Tôi hỏi sao anh lại ở đây." 

"Anh tới để trả lại đồ em bỏ quên ở nhà anh."

Lan Ngọc nhìn qua bên cạnh, quả thật có một cái thùng đặt dưới đất. Em mệt mỏi thở dài một hơi, đưa tay cầm lấy đồ ăn, nhưng lại không đả động gì đến cái thùng kia. Anh muốn giữ bịch đồ ăn lại, nhưng nhìn gương mặt lạnh như băng của Lan Ngọc thì vẫn hơi sợ.

Hôm nay mục đích đến đây cũng không phải để chọc em tức giận.

"Sau này lòi ra thêm thứ gì tôi vứt ở nhà anh thì cứ thoải mái quăng vào sọt rác. Không cần phiền như này."

"..."

"Tiền, tôi biết anh sẽ không rảnh rỗi chạy đến tận đây chỉ để trả đồ."

Quả thật Lan Ngọc rất hiểu anh. Hai người họ đã chia tay được 6 tháng, là do em đề nghị trước, nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ em giận dỗi một chút rồi thôi. Đợi qua vài tháng thì có thể làm lành, dù gì cũng không phải lần đầu tiên. 

Thế nhưng trong vòng nửa năm nay, Lan Ngọc không hề có ý liên lạc lại với anh. Thực sự đã thay đổi rồi?

"Chúng ta quay lại được không em?"

"Không."

"Ngọc..."

Em đang giấu gì? Chẳng buồn nói lý lẽ vài câu.

Anh nắm lấy tay Lan Ngọc, nhưng lại bị em dứt khoát giật ra. 

"Muốn gì thì nói đàng hoàng, đừng đụng vào người tôi."

Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little SweetNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ